VHSG- Xin cảm ơn những bàn tay tạo hoá/ Đã nhắc tôi bài học thuở ban đầu/ Dẫu không mới nhưng muôn đời chẳng cũ/ Sáng tạo nào cũng không thể giống nhau!

GỬI VỀ XUÂN CŨ
Nhớ làng một thuở
Lạnh lùng đêm đông
Co ro giá buốt
Đêm dài mênh mông
Cha gom rét mướt
Mang ra ngoài đồng
Gánh về hơi ấm
Rơm vàng mùa đông
Mẹ hong chiều ướt
Bên bếp lửa hồng
Bánh xèo reo ngát
Mùi thơm nức lòng
Mẹ cha giờ đã…
Ta còn hư không
Gửi về xuân cũ
Khói hương bay vòng…
THẠCH BI SƠN
Lồng lộng trời xanh
Thăm thẳm biển
Đá vươn lên thẳng dáng kiêu hùng
Khí phách cha ông
Tạc vào năm tháng.
Đá sừng sững giữa trời mây trắng
Đường xuyên sơn khuất nẻo sương mù
Dấu chân dĩ vãng
Bây giờ còn in?
Câu ca xưa vẫn dõi nhìn
Đá Bia mây phủ ai tìm thấy ai?
Những chiều mưa đổ
Những sớm sương mai
Người đi
Người ở
Đá Bia ngóng hoài.
Nào ai biết
Bia huyền thoại hay là có thực
Chỉ biết lòng người có Thạch Bi Sơn.
RIÊNG MÌNH ĐÁ DĨA
Đã quen lắm ảnh hình gành Đá Dĩa
Mà sao tôi vẫn ngạc nhiên
Khi bạn bè không thể nào quên
Dù chỉ một lần ghé đến?
Bãi đá hoang sơ nép mình bên biển
Nhỏ nhoi một góc riêng gành
Không ai buộc phải Hạ Long tráng lệ
Không ai đòi phải huyền hoặc Phong Nha
Đây Đá Dĩa
Khiêm nhường bên biển vắng
Vẫn mê người không bởi nét kiêu sa.
Ai đặt chân một lần lên bãi đá
Sẽ nhiều lần nhớ lại lúc đi xa
Những bức ảnh chụp từ gành Đá Dĩa
Không ai lo từa tựa cảnh nơi nào
Người đã đến và cả người chưa đến
Vẫn ngạc nhiên một cảm xúc dâng trào.
Xin cảm ơn những bàn tay tạo hoá
Đã nhắc tôi bài học thuở ban đầu
Dẫu không mới nhưng muôn đời chẳng cũ
Sáng tạo nào cũng không thể giống nhau!
BẠCH DINH
Những dấu chân rơi vào lãng quên
Tấm thảm sẫm màu tro bụi
Những bàn ghế những gối giường mệt mỏi
Nghe tiếng em
Bỗng uể oải
Cựa mình
Bạch Dinh! Bạch Dinh!
Êm đềm như ngôi chùa cổ
Giọng em nho nhỏ
Mà lay bao lớp phong ba
Chủ nhân tòa nhà
Là đất
Là trời
Là thời gian muôn thuở
Em thuyết minh
Không còn là em nữa
Bạch Dinh bây giờ
Như có
Như không.
Vũng Tàu, tháng 5-2002
QUA ĐÈO NGANG NHỚ VỀ THƠ BÀ HUYỆN
Dừng chân một thoáng Đèo Ngang
Nhớ về Bà Huyện Thanh Quan thuở nào
Đá, hoa, cây, cỏ nghiêng chào
Sẵn lòng mở lối đưa vào thơ xưa
Trải bao ngày nắng đêm mưa
Lời thơ còn đó vẫn chưa phai nhòa
Nỗi người quốc quốc, gia gia
Nỗi mình tình nước tình nhà ngàn năm
Đèo Ngang thuở ấy xa xăm
Qua thơ Bà Huyện đã đằm trong tim
Bâng khuâng dõi mắt tôi tìm
Dấu chân Bà Huyện còn in chốn nào…
HUỲNH VĂN QUỐC
(PHÚ YÊN)