Quần soóc, áo phông, dép, tóc hoa râm/ Ông nhìn chúng ta mỉm cười/ Đó là món quà để con người hạ súng/ Như ông đã cười bên chín nhánh Cửu Long
Núi Bà Đen
1.
Trong những giấc mơ, anh trở lại.
Đêm qua, khói bay lên
Hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác,
Bước qua phòng,
Đèn tầu nhấp nháy
Lên xuống trên sông Sài Gòn,
Tôi lại nhìn thấy anh
Và tất cả những người khác.
Miệng có thể thốt lên điều gì
Vào cái giây phút cuối cùng đầy sợ hãi ấy?
2.
Quốc lộ 13.
Bụi thâm nhập, phủ lên chúng ta
Từng tí một khi nó tràn lên
Trong cái nóng nhiệt đới, gió lốc-
Tạo nên những con ma nâu-
Bốc lên từ mặt đất,
Ở mọi chỗ rẽ
Và biến mất.
Chúng tôi lái xe thẳng tới nơi đó-
Một dải đất hẹp bằng phẳng,
Không có người ở và hoang vắng.
Một hình bóng duy nhất vẫy gọi,
Núi Bà Đen,
Người góa phụ chờ người lính của mình trở về.
3.
Đứng dưới ngọn núi,
Tôi lại nhìn thấy anh,
Sau 20 năm.
Mái tóc đỏ lấp lánh trong ánh sáng mặt trời,
Ngả nâu mệt mỏi
Ôm đầy những bức thư gửi cho Miriam
Ở Georgia.
Ý nghĩ nào
Trong đầu anh
Vinh quang nào
Trong mất mát đớn đau như vậy?
4.
Những con đường rừng
Vẫn dẫn trở lại
Ngọn núi,
Đi qua những dòng suối và hang động
Nơi trẻ con chơi trốn tìm.
Một lần cuối
Tôi hôn nấm đất
Đang giữ anh,
Lại chìm vào
Hơi thở cuối của anh.
Trả nó lại cho ngọn gió
Đang thổi xuống
Núi Bà Đen.
Cuối cùng đã về nhà,
Cả anh và ngọn gió ấy.
Chơi bóng rổ với Việt cộng
Tặng Nguyễn Quang Sáng
Một chiều xa trong chiến tranh
Khi chúng ta đang rạp mình phục kích
Những người đàn ông, đàn bà
Kẻ thù của chúng ta và trâu bò của họ
Hòa lẫn vào cây cỏ đất đai
Lúc đó chúng ta chẳng bao giờ nghĩ tới
Người đàn ông tóc hoa râm đi dép
Chiều nay đến ngồi dưới mái nhà ta
Hút thuốc lá Gô-loa
Và uống bia nhãn Mỹ
Cơn ho chiều cắt ngang câu chuyện
Khi ông kể về một ngày kháng chiến
Năm 1954
Ông đã làm ra sao để đánh lừa lính Pháp
Giờ ông đến gõ cửa nhà ta
Gọi chúng ta ra sân chơi vài đường bóng rổ
Sau một hồi ông vụng về, bỡ ngỡ
Những đường bóng gọn gàng tới đích đẹp làm sao
Ông nâng chân trái lên
Hai cánh tay lượn từ sau ra trước
Quả bóng bay theo quỹ đạo cầu vồng
Một, hai, ba… rồi mười lần trúng đích.
Chúng ta đứng nhìn ông im lặng
Quần soóc, áo phông, dép, tóc hoa râm
Ông nhìn chúng ta mỉm cười
Đó là món quà để con người hạ súng
Như ông đã cười bên chín nhánh Cửu Long
Và ở những nơi khác nữa chúng ta nghe
Lời ông thì thầm như thở
Còn có thể thắng thêm vài quả nữa.
Thiền tịnh ở chùa Từ Hiếu
Tặng thầy Thích Thiện Hạnh
Gió hư không chăm sóc những cây mai
Tỉa đi những chiếc là thừa, ngắt một bông hoa rụng
Bên dưới, những bông hoa hồng uốn cong
Trong những chiếc bình đất.
Tại nhà thiền,
Bát cơm được dâng lên.
Những cây đại, những đài trắng,
Vươn cánh lên thiên đường.
Một nhà sư đơn độc
Bước dọc theo con đường mòn
Chân của thầy và đường mòn cùng biến mất
Trong làn nước lúa xanh vô tận vô cùng.

Phố Hai Bà Trưng
Tại ngôi chùa của Hai nữ hoàng
Hai người phụ nữ mặc bộ đồ nâu
Đếm những thứ nhận được trong ngày hôm đó.
Từ những tấm rèm đỏ tươi
Sau lưng họ, con ngựa trắng nhìn ra,
Cái nhìn đã phai mầu cùng năm tháng
Những người đàn ông già trên bậu cửa,
Đập cánh tay như thể
Muốn xua đi thời tiết xấu,
Túi của họ đầy hoa trà.
Trên con đường ven hồ,
Những người đàn bà lặng lẽ quét rác
Và gió làm tung lên từng lớp
Sương mù sau lưng họ.
Quá đẹp, bạn chỉ có thể ngắm nhìn
Những vị Thánh giáng trần,
Đang hóa thân vào
Những ngón tay quét đường của họ.
Những người bắt ốc thành Cổ Loa
Thành Cổ loa sâu thẳm trong truyền thuyết
Khi những hồn ma núi Tam Đảo ngăn cản xây thành
Bằng cách hất đổ những ngọn núi, những quả đồi
Nhưng không biết từ đâu giữa đêm đen
Thần Kim Quy hiện lên trao cho Vua vũ khí
Cánh cung ngợp sức mạnh giết chết những hồn ma Tam Đảo.
Và thành Cổ Loa dựng lên từ vỏ ốc, vỏ sò
Đêm nay, từ những bức tường thành xưa hoang vắng
Những bóng hình ảo mờ xuất hiện mông lung
Khiến gió kêu lên trong những con mương hẹp
Và thấp thoáng những người đi bắt ốc
Đèn trong tay hoặc gắn trên đầu
Như những người thợ mỏ.
Từ ban công nhà khách,
Tôi nghe tiếng họ và rùng mình
Khi bóng của những người lính gác xưa hiện trên thành cũ
Đang ngưng lại và thu mình vào những tán cây.
Những người bắt ốc vẫn kiên trì
Kiếm tìm trong từng bụi cây ngọn cỏ.
Hỡi những thể sống ngưng đọng ngàn năm
Hỡi những thể sống ngọc ngà trong sáng sáng ấy
Hãy trở về với Cổ Loa – cung điện có thực của các ngươi
Tại sao không? Những loại đá quý nào
sánh được với những thứ này: những con ốc ở thành Cổ Loa,
và những người bắt ốc lại quay lại.
Còn chúng tôi chẳng thể nào có được
Một cây cung cho số phận của mình
Những người xúc cát ở Huế
Họ lao động cả ngày,
Lưng họ trải ra
Giống như tấm vải dưới ánh nắng mặt trời,
Những chiếc áo đen mở ra, ướt đẫm
Mồ hôi và nước sông.
Họ chỉ thay nhau nghỉ
Ở cuối thuyền, một mái chèo đơn độc
Đặt trên một miếng gỗ thô ráp.
Họ gần như không ý thức được
Công việc của họ đã thay đổi mầu sắc
Từ đen sang xanh sang trắng.
Đứng lặng im,
Giống như những ma chữ trên dòng nước,
Chuyện động nhẹ nhàng
Để cuốn đi những mái chèo dài
Đi qua những cánh đồng hoa súng trắng,
Những cánh hoa kỳ lạ đó
Bất ngờ trồi lên từ bùn sâu
Những bông hoa quay đầu lại
Nghe tiếng cát khóc nức nở trong nước
Nghe tiếng rễ từ đáy sâu đang đổ vỡ
Lay giật trên những bông hoa đang bung nở tự do
KEVIN BOWEN (HOA KỲ)
(Trích từ tập thơ Khúc hát thành Cổ Loa, NXB Hội Nhà văn 2011)