Những người đàn bà làm thơ/ Yêu thơ trước khi biết tự yêu mình/ Những người đàn ông họ yêu mang gương mặt chữ/ Khi chợt thấy những dịu dàng nơi ấy/ Trái tim đa đoan tức khắc gieo vần
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM THƠ
Những người đàn bà làm thơ
Một đời ngơ ngác
Trái tim họ ngập tràn nước mắt
Mà chẳng dành riêng để khóc cho mình
Những người đàn bà làm thơ đỏng đảnh dịu dàng
Họ biết tình yêu chưa bao giờ là đủ
Và thơ cần như cơn ngủ
Ai người thức mãi được đâu
Những người đàn bà làm thơ chẳng dành để ngày sau
Cứ sống và yêu thôi
Tiêu đời mình vào trong mỗi khắc
Lời lãi mang về là nhiều đêm chết lặng
Buồn đau cũng chẳng phải riêng mình
Những người đàn bà làm thơ
Yêu thơ trước khi biết tự yêu mình
Những người đàn ông họ yêu mang gương mặt chữ
Khi chợt thấy những dịu dàng nơi ấy
Trái tim đa đoan tức khắc gieo vần
Cứ yêu thôi, không toan tính ngại ngần
Như thể ngày mai chẳng làm thơ được nữa
Những người đàn ông mang gương mặt chữ
Có biết yêu nàng như yêu thơ?
Có biết yêu nàng như yêu những giấc mơ
Những giấc mơ mà nàng khao khát
Nơi có những con chữ hình tim biết hát
Biết yêu thơ là biết sống đủ đầy
Cho hôm này và cho cả ngày mai
Á ĐÙ…!
Bữa bạn nói: Á đù tau nhớ mẹ!
Cái đứa đàn ông ngồi khóc thiệt tình
Tại bữa ấy mưa dầm trời dầm đất
Cả vũ trụ buồn chớ mình đếch chi tau
Bữa bạn nói: thôi tau về với mẹ
Chừ sức mẹ còn ngon đang cười nói rộn nhà
Về rủ bạn bày bừa ăn nhậu
Để nghe mẹ chửi ầm: mày giống hệt thằng cha
Bữa bạn xỉn, tụt quần khoe mớ sẹo
Chằng chịt bờ mông lằn nhỏ lằn to
Bạn nhếch mép, roi ba tau tuốt xác
Và mẹ hằng đêm đắp thuốc khóc oà
Bữa bạn xỉn khóc bù lu như con nít
Tau từng tưởng mẹ tau không phải đàn bà
Gạch đá vữa vôi đội đầu thoăn thoắt
Đội bốn thằng con coi như không có cha
Nhà tau dột từ trên dột xuống
Dột từ cha khốn đốn bần cùng
Dột trong cơn say thằng chồng nghiện ngập
Mẹ nát một đời trong cái thói bao dung
Chừ bạn gọi: Á đù, mẹ mất!
Tau về quê lo cho mẹ chỗ nằm
Sống chẳng được cái nhà che sương gió
Giờ phải được cái mồ cho ấm mẹ, mày ơi!
Nhà thơ La Mai Thi Gia
TẠI ĐÊM BÀY CHUYỆN DẬP DÌU
Trời ơi!
Đêm giải thiêng tình
Dường như con bướm đuối mình
Trong hoa
Mây đen ấp bóng trăng ngà
Cho hoa ứa mật
Mà hoà giọt sương
Bờ lau lách dậy nồng hương
Giải thiêng đi!
Chốn thiên đường thẳm sâu
Cho đêm, đêm hết nhiệm màu
Cho con bướm
Chẳng còn khao khát gì
Cho hoa rót cạn xuân thì
Cho giun dế
Chán thầm thì chuyện yêu
Tại đêm bày chuyện dập dìu
Nên ta
Ta cũng
Đánh liều
… giải thiêng!
CHỜ KHÔ…!
Người bỏ em rồi
Người bỏ em rồi
Trời ơi!
Đêm em vụng dại ngồi cười với trăng
Ngồi cười với trăng
Tình bỏ ta rồi
Tình bỏ ta rồi
Thiên thu
Mùa đi lăn lắc về miền xa xôi
Về miền xa xôi
Chiều tan tác phía chân đồi
Có em vụng dại đứng ngồi
Có em vụng dại khóc cười
Người ơi!
Gió đưa cây cải về trời
Trần gian vàng ươm bông bí
Đọa đầy rau răm
Mà xanh, xanh mãi ngàn năm
Mà tươi, tươi ánh trăng rằm
Cải ơi!
Chàng bỏ em rồi
Chàng bỏ em rồi
Phơi em bên suối trong ngời
Phơi em trong gió bời bời
Phơi em cho héo khô đời
Em mang.
Đầm đìa ướt rượt hồng nhan
Đầm đìa ướt đẫm trăng vàng
Phơi bao năm tháng bên đàng
Chờ khô.
Trần mình trong mớ khăn xô
Có người cười khóc ngây ngô
Chờ khô giữa suối nhấp nhô
Sóng tình.
LA MAI THI GIA