VHSG- những cơn mơ gói trong các hộp cạc tông/ nhốt tương lai dưới gầm cầu/ biết có ngày mở mắt?/ những cơn mơ thiếu ôxy/ thoi thóp vì đói khát/ ngày ngày lên cơn co giật/ liệu trình nào chữa vết thương?

sài gòn mưa
nhổ nắng đi rồi
sài gòn chỉ còn những buổi chiều ươn ướt
con đường quen tên dỗi hờn
bế thốc tiếng cười di trú
cầm mưa
nghĩ về đứa trẻ
tiếng khóc thành sông, tiếng gào thành sấm
lụt ở đáy lòng
công viên lê văn tám chật một chỗ nằm
em trải đời vui bên thảm cỏ
sũng ướt nụ cười
sũng ướt hi vọng
sũng ướt vầng trăng mùa hạ
sự ấm bỗng thành điều khao khát lớn
cầm tập thơ thơm tay
nghĩ về đồng xu lẻ
ước mỗi câu chữ mua được ổ bánh mì cầm hơi
dỗ dành em phút đói lòng, khát nước
ước mỗi bản thảo gói được nắm xôi niềm tin của ngày mai
thả vào ngón tay em hạt đơm nóng hổi
cầm mọi thứ trên đời
sợ hãi nhiều hơn khát vọng
tôi cầm lòng mình qua bão, sóng thần bằng câu thơ lóng ngóng:
“sài gòn thật như chiêm bao?”
lửa đỏ xoay vòng
những ánh đuốc lưu vong
cháy bên lề dòng đời tấp nập
chân trần lang thang khắp nẻo đường
mặc nắng mưa gió táp
giấu bão giông nơi đáy mắt trong veo
trao cho người nụ cười hồn nhiên
nhận về mình tiếng vỗ tay vô cảm
đói, rét quanh co phố phường lẩn quẩn
run rẩy làm trò hiệp sĩ mua vui
đứa con đường phố lạ, quen hơi người
dáng vóc thấp cao oằn mình gánh lửa
chiếc môi sạm đen khát thèm giọt sữa
thổi những cay đắng đời mình
tàn lửa có buông tha?
đứa con thích nghi cuộc sống không nhà
giấc mơ mẹ cha đêm đêm thao thức
kiếp đói nghèo có thay đổi được?
ngày mai – lửa đỏ xoay vòng…
những ngón tay chai
những ngón tay bé xíu chìa về phía tôi
những ngón tay sạn chai ước mơ
những ngón tay trơ lì cảm xúc
quên được không?
nụ cười lấp lánh đèn khuya
em không còn ai ở thế giới nhân chia
nơi người ta cộng trừ giỏi hơn một nhà toán học
nơi người ta văn vẻ điểm tô cho điều không thật
những mảnh dằm ngày ngày phác họa chân dung
tuổi thơ hồn nhiên khoan nhặt điệp trùng
nàogió, nào mưa, nào cơn đói khát…
nào rác, ô nhiễm,…
những nỗi đau chồng chất
nhặt hết nhọc nhằn
có mềm mại đôi tay?
tôi hỏi đời:
bạn nhặt được những gì?
bình yên trên mặt đất ai có quyền nhặt lấy?
đời lặng im
ngày ngày em nhặt
những ngón tay chai thay đổi được cuộc đời?

cơn mơ phóng sinh
những cơn mơ gói trong các hộp cạc tông
nhốt tương lai dưới gầm cầu
biết có ngày mở mắt?
những cơn mơ thiếu ôxy
thoi thóp vì đói khát
ngày ngày lên cơn co giật
liệu trình nào chữa vết thương?
những cơn mơ biểu tình
bắn thẳng vào bốn bề gió lộng
mê sảng gọi món ăn ngon
loay hoay tìm nguồn sống
ngột ngạt lời phân bua
những cơn mơ chầu chực trước cổng chùa
ngấu nghiến lời chay tịnh
ai cũng bảo giấc mơ có cánh
sẽ bay đi
những cơn mơ vừa đáp xuống đời
tiếp tục làm trò mặt đất
tôi mở khóa bằng viên kẹo ngọt
cởi trói hộp cạc tông
những cơn mơ phóng sinh
bay lên… bay lên…
mảnh vỡ
tôi có mảnh vỡ hằn trên khuôn mặt mình
không bác sĩ thẩm mỹ nào xê dịch được
mảnh vỡ in dấu chân trẻ thơ khó nhọc
ngày ngày trách móc tôi
nhọc nhằn cõng trên lưng
đói nghèo bò dưới đất
những ngày mờ hơi nước
thơ không cứu rỗi được một trận ho
kinh thánh rao giảng thanh cao
nhân quả dạy đời lẽ sống
có từ bi nào cho ngày túng quẫn?
nguyện cầu rác thành cơm
đi hết một ngày…
không qua nổi lăn tăn
mảnh vỡ còn nguyên trên khuôn mặt cũ
sài gòn bó tay
bác sĩ thẩm mỹ bó tay
ý nghĩ trong tôi gai nhú:
“có phép thần tiên nào hóa tất cả thành cao lương?”
để tôi thết đãi những đứa trẻ bên đường.
MINH ĐAN