VHSG- Ta lang thang bao ngày chờ một bàn tay vẫy/ người chẳng thấy/ thấy hình người ngất ngư đứng đón/ vẫy vô hồn trong gió chiều hoang/ Này hình nộm tả tơi, này bù nhìn mũ áo/ đôi khi các ngươi đã vỡ được tiếng người cười ngất…

Thuở xuân
Thuở xuân tôi cùng lũ bạn
nghéo tay chung một giao kèo
mặc trâu ngoài đồng dậm cọc
Hội làng mê mải chân theo
Phường Xoan về Hát Cửa Đình
mỗi độ xuân nồng Lễ – Tết
làng thêm một lần náo nhiệt
dốc bồ tháng giá không quên
Thuở xuân trầm vào tâm tưởng
âm thầm đời vẫn thăng hoa
Hội Xoan theo người lặng bóng
Đình xưa mưa rắc lối nhòa…
Xuân nay bổng trầm vũ khúc
rinh ran nhạc rốc đông – tây
ồn ào mỗi lần hội ngộ
quê đồi nao nức men say
Trống thúc nhịp tim dồn dập
lòng ta Bơi Chải rộn ràng
Nguyện cầu thuở xuân xanh mãi
ru đời dìu dịu lời Xoan…
Nét quê
Ô, một sớm trước cổng nhà ngồ ngộ
bẹ cau rơi hình dấu hỏi từ trời
như “rồng lá” từ đâu về phủ phục
như “từ khóa” vọng về ký ức xuân xưa
Từng năm tháng cau cao xanh lộng gió
xỏa tán vươn ấm khói lam chiều
cau duyên dáng gợi nét quê lam lũ
giờ nằm đây khẽ động tong teo…
Tuổi thơ chơi trò “kéo mo cau”
kéo xa lắc đời người biến cải
Bẹ hoa trắng thảo thơm “mo cơm nắm”
Bầm lo cho ngày trọ học xa nhà
Bầm chạy chợ, Bầm nuôi đàn con khó
Này tàu cau – rồng lá khô phủ phục
bẹ rời thân, bẹ hoa sẽ trắng ngần
Bên xóm vắng, trước nhà ta thanh đạm
hàng cau già dựng hồn phách xưa sau
Lá đi qua ngày múa rồng múa phượng
còn thấy trong hình dáng trơ gầy
giấc mơ hạnh phúc
vùng vẫy cơn đau…
Đi Chùa
Chùa nghèo có Phật về không
đi Chùa toàn kẻ khốn cùng áo thâm
Nhành hoa túm quả đồng gần
nâng niu biện lễ tần ngần khói hương
Áo cơm bạc bẽo trăm đường
còn đây một lối thân thương bóng Chùa
Đài Sen Phật có nắng mưa
mà sao bùn đất mãi đùa phận dân
Ngôi cao có lấm bụi trần
để bao nhiêu kẻ hái dần cánh Sen…
Những hình nộm đuổi chim
Những hình mộm người, những hình người bù nhìn
đứng chôn chân trên đồi nương, đồng bãi
đã đôi khi làm ta giật mình
Ta lang thang bao ngày tẻ nhạt
chỉ thấy những hình nộm đuổi chim hóa ra được việc
người nông dân lụi cụi đợi mùa thu hái
Ta lang thang bao ngày chờ một bàn tay vẫy
người chẳng thấy
thấy hình người ngất ngư đứng đón
vẫy vô hồn trong gió chiều hoang
Này hình nộm tả tơi, này bù nhìn mũ áo
đôi khi các ngươi đã vỡ được tiếng người cười ngất…
Nửa ngày đò dọc
Thiên nhiên có những loài chim lớn
ưng, cắt, quạ, đại bàng, hạc, công, phượng…
nhưng nhiều người mấy khi giáp mặt
họ chưa tới được những miền thanh cao thiên nhiên bao la kỳ vĩ
Những người này cố gắng dựng bờ rào
những người khác lại cố sức phá đi
Họ xây và phá không bởi xung đột quyền lợi
mà họ biết rằng mình chẳng có quyền gì
Người ta chỉ cần bỏ ra ít tiền
và ít thời gian ngồi cabin cáp treo
là mãn nguyện
thung thăng non thiêng đất Phật hay “mái nhà” Đông Dương
Người ta mua bán danh – lợi khơi khơi
khi nhiều người khác mải miết bán đời sương gió…
Ngã ba sông Lũng Pô
Sông Hồng – sông Mẹ từ đây
nước Lũng Pô nhập dòng từ đây
từ đây hai màu nước ồn ào xuôi chảy
dưới bóng cờ Tổ quốc linh thiêng
Những hạt đá hạt nước li ti lích rích
của thâm sâu rừng núi Hoàng Liên:
nào A Mú Sung, A Lù, Y Tý
nào đỉnh Nhìu Cồ San – Sàng Ma Sáo
nào Nậm Pung, Trung Lèng Hồ… lẩn khuất trong mây
băng băng mải miết đổ về sông Mẹ
sông Mẹ một chiều
sông Mẹ một bờ – Bát Xát Lào Cai
Sông suối tự nhiên phân chia lãnh thổ
nghe chung tiếng gà
dùng chung dòng nước
bến đấy bến này đâu bến chợ đông
Đời sông bay dải lụa trời
sông đi hoang vắng, mắt người đắn đo…
Ta đứng đây mũi đất Lũng Pô
từ khuất lấp thả hồn theo phù sa về biển
biển Thái Bình hồng tươi bao sắc cát
thêm lắng thầm chân sóng những đảo xa…
Ta đứng đây thả hồn nương sóng nước
nương dáng bay Quốc kỳ – dáng bay Chim Lạc
xuôi mái nhà ta “cuối bến Việt Trì”
Ta từng lớn, từng đằm lòng sông Mẹ
vẫn bồi hồi quen lạ dòng trôi
Hai bờ – đất bạn, đất tôi
“đêm đèn – sớm lửa” mắt ngời đắn đo…
________________
Những chữ in nghiêng là tên các địa danh
miền núi cao – biên giới Tây Bắc của huyện Bát Xát – Lào Cai.
NGÔ KIM ĐỈNH