Nguyễn Linh Khiếu & Miền nước đỏ – 1

Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu

VHSG- Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu hoàn thành tập bản thảo Miền nước đỏ gồm 125 bài tùy văn. Đó là những bài tùy văn nhỏ bé xinh xắn viết về những kỷ niệm thời ấu thơ của quê hương Mỹ Lộc nơi cửa sông Hồng. Những mẩu chuyện nhỏ về một miền quê yêu dấu gợi cho mỗi người nhớ về những kỷ niệm ấu thơ nồng ấm chưa xa. VHSG xin cảm ơn nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu đã tin cậy cho công bố và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

 

Vết đỏ

Thủy triều rút bọn trẻ dùng tay xúc bùn dưới bãi bồi đắp từ đỉnh xuống chân đê làm thành một cái máng bùn. Đê biển rất cao sườn dốc tạo nên một cái máng trượt hoàn hảo.

Dù bùn trơn đê dốc nhưng bọn trẻ phải trần truồng thì mới trơn trượt được. Lũ trẻ tồng ngồng nối nhau ngồi vào máng buông hai tay giờ hai chân hét một tiếng vút một cái đã lăn long lóc ở bãi sa bồi.

Chơi mãi ở máng trượt rồi cấu chí trêu chọc đuổi nhau chạy thục mạng khắp bãi biển. Đứa nào đứa nấy bùn bết từ đầu đến chân chỉ hở hai con mắt. Chạy mãi rồi cũng mệt. Cả lũ lao xuống lùng cống nhào lộn vùng vẫy cho sạch bùn.

Tắm xong cả lũ nồng nỗng buông chân ngồi dọc các thành cống huyên thuyên. Bỗng Cò Mắm kêu lên: Ơ đùi Cò Bé sao bầm đỏ thế. Giật mình cả lũ đứng dậy. Chúng phát hiện ra cả hai đùi rất nhiều đứa đều bị bầm đỏ. Đứa nào cũng thấy chỗ bầm đỏ bỏng rát. Lạ là cũng có đứa đùi không sao cả.

Chúng đang ngơ ngác chưa hiểu sao thì anh Hẻo lên tiếng: Ngu bỏ mẹ thằng nào chim to chim dài lúc chạy nó văng bên này nó quật bên kia nên đùi bị bầm đỏ. Thằng nào chim bé chim ngắn thì có sao đâu. Lần sau đuổi nhau chớ có cởi truồng.

Nói rồi anh Hẻo khoái chí tít mắt cười hùng hục.

 

Con đỉa

Gió thổi nón của cái Mân bị bay ra giữa hồ trại chăn nuôi hợp tác. Hồ đào để chứa cứt lợn nên rất sâu và rộng. Nước hồ đen sẫm. Mùi hôi thối nồng nặc. Chẳng ai dám đến gần. Hồ lại nhung nhúc đỉa trâu rắn nước khiếp lắm.

Cả lũ thương cái Mân nhà nghèo hè nhau ném đất tạo sóng để cái nón trôi dần vào bờ. Đang hò hét ném đất thì Cu Ti xuất hiện. Nó ngó nghiêng nhìn cái nón lại nghiêng ngó nhìn mặt lũ bạn. Rồi phán một câu: Hèn.

Mọi người chưa hiểu gì nó tụt quần áo trần truồng. Cả lũ ùa vào can không cho nó xuống hồ vì nước bẩn lại nhiều rắn và đỉa. Nó lao xuống hồ như một con cóc. Nước bắn tung tóe mùi hôi thối nghẹt thở. Chỉ một phút nó đã mang cái nón vào bờ. Toàn thân nhuộm cứt lợn nhầy nhụa đen như than. Vắt ngang trán một con đỉa trâu đen bóng to bằng ngón tay cái. Cả lũ khiếp đảm.

Nó nhảy xuống con kênh gần đó vùng vẫy rũ hết nước bẩn. Nhưng con đỉa thì để nguyên trên trán kiêu hãnh như một tấm huy chương đen. Trông gớm ghiếc quá. Cái thằng Cu Ti củ mỉ cù mì mọi hôm sao hôm nay oách quá.

Có đứa nói Cu Ti rất mê cái Mân.

 

Tôm gai

Tôm gai mập ú râu dài gai nhọn vây đuôi xòe rộng viền xanh mực cửu long. Toàn thân tôm gai trắng phau riêng trứng tròn to đỏ rực. Không loài tôm biển nào kiều diễm huy hoàng sang chảnh bằng tôm gai.

Gọi là tôm gai vì cái gai ở đầu như một thanh bảo kiếm trong suốt vừa dài vừa cứng lại tua tủa gai sắc nhọn. Không có loài nào chạm vào kiếm báu của tôm gai mà không thành thương.

Thịt tôm gai khi nấu chín đỏ au dẻo dai thơm dịu ngọt. Gạch tôm gai đỏ cờ. Trứng tôm bùi ngậy không trứng loài tôm biển nào sánh được.

Chợ quê rất nhiều tôm nhưng những thúng tôm gai tươi trắng phau bao giờ cũng đắt nhất bán chạy nhất.

Hôm ấy sau khi thủy triều rút cả lũ đắp chặn một con ngòi lại cùng nhau tát cạn nước. Chỉ được mấy con cá đối cá hói còn lại toàn tôm gai. Sau khi rửa sạch mớ tôm cá láo nháo lũ trẻ đốt một đống lửa để nướng.

Cả lũ đang đói dữ dội mặt đứa nào cũng bạc phếch méo mó. Mớ cá tôm kha khá qua lửa bị chén sạch trong chớp mắt. Cái Mân thỏ thẻ: Nhà tao không bao giờ ăn tôm gai. Cả lũ trố mắt. Co Ce nói: Con dở. Mẹ mày suốt đêm mò tôm bắt cá ngoài biển. Tôm gai ngon nhất sao lại không ăn. Cái Mân lý nhí: Mẹ tao nói tôm gai toàn ăn bồng (xác người chết trôi) ghê lắm.

Cả lũ sững người: Thật không. Cái Mân được thể: Mẹ tao bảo mỗi lần gặp bồng dạt vào bờ thấy tôm gai bâu vào đông đặc nhung nhúc như kiến khiếp lắm. Cả lũ thần người tái mặt những chú tôm gai béo ngậy vừa nuốt bỗng nhiên ngọ nguậy trong họng chúng.

 

Cá trê

Ông Ngoại quanh năm đặt một chiếc đó lớn chắn ngang con mương nhỏ chảy phía trước nhà.

Đêm qua mưa to nước mương chảy xiết. Đến gần trưa ông mới đổ đó. Chiếc giỏ đó rất nặng. Cò Bé phải giúp ông một tay mới khiêng về sân được.

Ông đổ giỏ ra nong lớn. Tôm cá rạm rốc đủ loại tạp nham lồm cồm láo nháo nhảy loạn xạ. Trong đó cá trê là nhiều nhất toàn con lớn. Con nào cũng mũm mĩm vàng ươn béo ngậy.

Ông chọn những con cá chép cá diếc để nhà ăn. Những con cá nhỏ ông thả xuống ao. Còn lại ông dồn vào một cái thúng to để bà Ngoại mang ra chợ chiều.

Thấy Cò Bé cứ chăm chắm nhìn đám cá trê béo ngậy thèm thuồng. Ông nói đừng ăn cá trê Cò ạ.

Khi về nhà Cò Bé hỏi mẹ sao ông Ngoại bảo đừng ăn cá trê. Mẹ nói: Cá trê rúc mả. Nó nghệt mặt không hiểu. Mẹ giải thích: Ông hay theo người đi bốc mộ ông bảo trong quan tài có rất nhiều cá trê rúc trong đống xương người. Con nào con nấy đều béo vàng.

Thảo nào xưa nay mẹ không bao giờ nấu món cá trê.

 

Trâu giống

Trâu đực ông Nội nuôi được chọn là trâu giống. Con nào không được chọn là đực giống đều bị hoạn hết. Trâu giống được ưu tiên giảm bớt phần cày bừa.

Buổi tối đi họp Đội về ông nói: Năm nay Hợp tác giao cho con trâu nhà mình cùng 100 con trâu cái phải đẻ được 70 con nghé. Không đạt kế hoạch thì không có công điểm đâu.

Nghe thế bà Nội chửi ầm lên: Cha tổ bố chúng nó sấp mặt giao những 70 con nghé thì chết trâu nhà người ta à. Suốt ngày nhảy cái nhảy cái ăn bao nhiêu cho lại.

Để bà chửi cho sướng miệng rồi ông thủng thẳng: Con trâu mộng nhà mình ý mà 100 con trâu cái chứ 500 con trâu cái nó cũng nhảy được hết. Bảy mươi con nghé một năm thì bõ bèn gì. Sức nó phải 300 con nghé một năm.

Bà đay giọng: Rõ nhà cái ông này. Chủ nào trâu nấy.

Nói thế nhưng bà xót trâu mộng lắm. Rồi chỉ thấy bà thậm thừ không thành tiếng.

NGUYỄN LINH KHIẾU 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *