Nguyễn Thúy Quỳnh tìm chơi trên net

Gõ tên mình/ gặp hàng hàng link/ đường dẫn đến những khoảng trời bầu bạn mát trong/ đường chui vào góc tối tăm của kẻ chơi ác/ hoá ra đi từ cõi Người sang cõi Giả Người/ chỉ một cái click

Nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh

TÌM CHƠI TRÊN NET

 

Gõ tên một người ta yêu

hiện lên ngàn chân dung trong xưởng vẽ thế gian

vẫn nhận ra khuôn mặt có cái nhìn thẳng ngay

và tiếng cười ấm sáng

 

Gõ tên một người ta ghét

màn hình chợt tối

những con chữ gõ mõ khua chiêng

công kênh một cái tên lòng vòng cõi ảo

 

Gõ tên mình

gặp hàng hàng link

đường dẫn đến những khoảng trời bầu bạn mát trong

đường chui vào góc tối tăm của kẻ chơi ác

hoá ra đi từ cõi Người sang cõi Giả Người

chỉ một cái click

 

Gõ “hận thù”

hiện ra bốn trăm mười bảy nghìn kết quả

gõ “yêu thương”

sáu triệu hai trăm bảy mươi nghìn

hoá ra trên đời này

yêu thương vẫn lớn gấp bội lần thù hận

 

Gõ “mùa xuân”

bật ra những trời xanh rực rỡ đào, mai

hoa còn thắm thế kia, lòng người sao lại nhạt

Cảm ơn net

Cho ta hiểu

cần save gì trong tim.

 

BIÊN BẢN BUỔI CHIỀU CHƯA ĐẶT TÊN

 

Trong bóng chiều chạng vạng

chúng tôi ngồi bên nhau

cùng bầy chữ

 

phía trước là cánh đồng khô cằn

dòng sông cạn và cơn dông mù mịt

 

trong bóng chiều chạng vạng

có đôi mắt từ miền sáng tối nghìn năm

nghiêm nghị nhìn chúng tôi

có đôi tai mọc từ triệu đôi tai vô tăm tích

lắng về phía chúng tôi

có nhịp rì rầm từ non cao bể thẳm

gõ không ngừng vào óc chúng tôi

có nước mắt của Mẹ

chảy âm thầm vào tim chúng tôi

 

trong bóng chiều chạng vạng

chúng tôi ngồi bên nhau

cởi bỏ sự câm lặng truyền kiếp

thả bầy chữ

qua cánh đồng, dòng sông, những cơn dông

qua thăm thẳm bóng đêm

về miền Ánh Sáng.

 

GỬI ĐẦU NGUỒN

(Tặng Xuyên)

 

Bơi trong dòng đời, không sao dứt được

Tháng chạp

Bỗng thèm được một ngày mắc lại

Để lội ngược sông Cầu về phía nước còn trong

 

Để ngắm hoa mận xoè lời chào trắng muốt

Những nương cải đổ nắng sườn non

Nhịp ngựa thồ gõ rộn sớm mai

Bếp cống phù lập loè dốc đêm thơm nức

 

Để được chạm tay vào thành cầu cũ

Nghe sỏi thầm thì kể chuyện dưới lòng sâu

Ngắm triền ngô nắng gió bao mùa

Vẫn nhưng nhức đợi người xa xứ

 

Câu Nàng ới đang phiêu bạt chốn nào

Có theo tay nải ai về chợ phiên hai tám?

Bánh khảo bọc giấy điều có còn thơm nếp nương?

Bạn còn cặm cụi hong lạp xường đợi tôi về ăn Tết?

 

Rùng rình những chuyến xe lên ngược

Cho tôi gửi câu thơ

góp nhành xanh nhỏ với đại ngàn

Đầu nguồn ơi, xin mãi là trong trẻo

Để tôi còn chốn ước ao.

 

MỘT CHUYẾN XE KHÁCH

 

Họ có mười chín người

những đồng hương không quen biết của tôi

 

Những thanh niên măng tơ

vừa lên xe là xin túi chống say

những trung niên

nhựa chè đen kịt móng tay

rổn rảng nói cười.

 

Họ nói với tôi về chuyến bay đầu tiên trong đời

về giấc ngủ đêm mai ở một vùng sa mạc

nơi đồng đô la chảy thành dòng lên mặt đất

giọt mồ hôi không kịp lăn xuống cát

nhìn cánh đồng óng vàng vùn vụt trôi

họ bảo: từ mai không phải cầm liềm hái

dẫu sớm nay có người

vừa gặt xong sào lúa mới đi.

 

Mười chín người đàn ông

chăm chắm một hướng nhìn phía trước

tóc họ bay theo ý nghĩ

về bản làng đang lùi mãi xa

nơi những rừng cọ, đồi chè

những “truyền thống”, “tiềm năng”

không níu được chân người ở lại.

 

Ôi, quê tôi

mỗi ngày bao nhiêu chuyến xe đưa người?

bao nhiêu người đàn ông hăm hở vận may

bán mồ hôi xứ dầu?

bao nhiêu người đàn bà gửi lại con mình,

vượt trùng khơi nuôi con thiên hạ?

bao nhiêu người già ngồi hoá thạch đầu sàn?

bao nhiêu bé lớp một đến trường

không cha đưa mẹ đón?

 

Mai này

hết thảy trẻ con làng đều trở thành kỹ sư, bác sĩ

dân quê tôi giàu như dân Âu, Mỹ

Có ai dựng tượng đài

cho giọt mồ hôi người xa xứ hôm nay?

 

BUỔI CHIỀU CUỐI CÙNG

 

Sách đã gọn gàng trên kệ

Sàn nhà sạch bong

Chậu cảnh cuối cùng đã tưới xong

Người khách cuối cùng rời đi sau một lời chúc đẹp

Cầu dao đã dập

Cả tòa nhà cơ quan lặng phắc

 

Chỉ còn ta với ấm trà vừa pha

 

Pha trà đãi khách

Khách chưa kịp chờ trà ngấm đã vội đi

Ngoài kia nườm nượp chợ đông

Trăm nghìn âm thanh theo Tết về

Người rẽ lao xao tìm lối

 

Ta làm chi với ấm trà bé nhỏ

Đang lặng lẽ tỏa hương?

 

Thanh khiết còn một chút này

Tĩnh lặng còn một chút này

Năm cũ chiều nay chưa qua

Năm mới ngày mai chưa tới

 

Ta một mình trong nhập nhoạng chiều

luẩn quẩn nghĩ về việc làm sao mang theo, làm sao để lại.

 

Trà một mình thơm.

NGUYỄN THUÝ QUỲNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *