Phan Hoàng Phương và chúng ta vẫn sống

VHSG- Có gì đặt giữa chúng ta/ đẩy chúng ta ngày một xa/ tưởng sẽ không được một năm, hai năm, ba năm, hay nhiều nhất là/ khi con gái đi lấy chồng, con trai đi lấy vợ/ Thế mà đã hết ngày xanh!

VÀ CHÚNG TA VẪN SỐNG

 

Bắt đầu từ đâu chúng ta rơi vào câm nín

nụ cười vắng

câu hát vắng

căn nhà có khi chỉ còn nghe tiếng nước chảy trong ao cá

tiếng trẻ con khóc

tiếng bồ kết nổ trên bếp lửa

và cả tiếng thở dài bên nhà hàng xóm

 

Có gì đặt giữa chúng ta

đẩy chúng ta ngày một xa

tưởng sẽ không được một năm, hai năm, ba năm, hay nhiều nhất là

khi con gái đi lấy chồng, con trai đi lấy vợ

 

Thế mà đã hết ngày xanh!

 

Không lẽ đứng trong góc bếp

lại nhớ nôn nao cái bếp dầu, bếp củi

không lẽ lướt bàn tay nhẹ êm trên bàn phím

lại nhớ tiếng máy chữ lách cách trong lòng đêm tĩnh lặng

không lẽ mơ về một thời

đèn nhà ai nấy rạng

 

Vẫn vậy và chúng ta vẫn sống

những cánh cửa cứ mở ra với người này và khép lại với người kia.

 

BUỔI TỐI

 

Khi không còn sự tỉnh táo của ngày

Đêm bật khóc

 

Không cố gắng

Không điều chỉnh

Không giới hạn

Ý nghĩa chìm xuống đáy sông và lung linh trên mặt nước

 

Gương mặt anh

Khi xa, khi gần

Khi buồn, khi giận

Gương mặt anh, em đặt chỗ nào cũng sáng

 

Đêm

Anh chạm vào cơ thể của em

Như không thể cố gắng hơn được nữa

Như không thể gìn giữ hơn được nữa

Như không thể giới hạn hơn được nữa

 

Buổi tối

Ý chí không còn mạnh mẽ

Bởi xúc cảm chân thành

Sự kìm nén chân thành

Đêm không đầu không cuối

Ký ức xếp lên nhau như lá mục rừng sâu

 

Buổi tối

Nhiều khi chỉ ước sáng mai mình không còn thức giấc

Quanh mình ụ mối bao quanh.

 

Ngày đến

Chỉ cần những tia sáng đầu tiên lọt vào khe cửa

Ý nghĩ lại sáng bừng

Chòm mây vẫn tinh khôi áp vào vách núi

Nụ cười vẫn thật hiền như cỏ ngọt đồng xa.

 

TRĂNG MUÔN THUỞ

 

Mẹ ở nhà

Con đi chơi chốc lát

Trăng sáng quá

Con chẳng biết đâu là đêm hay là ngày

Trăng sáng quá

Mẹ cũng chẳng biết đâu là khuya hay là sớm

Con đi kẻo bạn chờ

 

Người mẹ ngồi xuống bên thềm

Mắt như dán vào bước chân con gái

Vằng vặc trên cao

Tha thiết một vầng trăng mời gọi

 

Suốt đêm

Cánh cửa khép hờ

Len lỏi dọi một vầng trăng muôn thuở.

Nhà thơ Phan Hoàng Phương

NHỚ PHÙNG QUÁN

 

Ông đã từng

Đi chân đất

Mặc áo nâu

Đầu đội nón mê tơi

Đến đọc thơ ở trường tôi năm 86

 

Giọng ông cất lên

Khỏe khoắn như một cô thôn nữ

Cầm túm mạ trên tay

Cắm sâu vào lòng bùn đất

 

Những câu thơ của ông

Tựa hồ như nhánh sông con

Do dẫm ngàn năm không tới bến

 

Đêm đó

Mưa

Không thành tiếng

Không thành lời

Mưa ân hận với trời cao đất rộng

 

Đêm đó

Sau lưng ông

Dòng sông Hương như đứng lại

Ghi lấy lời mai sau

 

Quả rằng ông có lý

Khi khuyên với nhân gian

Những lúc buồn

Hãy vịn câu thơ mà đứng dậy

 

Ông đã bao lần như thế

Rồi đi.

 

ĐI TRONG MƯA GIÓ

 

Những ngày đi trong mưa gió

thèm được nghe những câu thơ cũ

đau như trời tuôn mưa

buốt như cơn gió xé

đẹp như vạt lau bừng sáng tận bìa rừng

 

Sao giờ nhiều câu thơ như được ném tung ra tứ phía

như nhặt chữ đầu non nối về cuối bể

ừ thôi, không lưỡi lê. Không đạn xé. Không bão mưa

nhưng cả tình yêu sao cũng không còn thắm (1)

sao buồn vui cũng không cả khóc cười (2)

 

Những ngày đi trong mưa gió

thèm nơi trở về, cả nhà ngồi bệt trên nền nhà mát lạnh mâm cơm nóng hổi đủ đầy

thèm nơi trở về, có những gương mặt ngẩng lên nụ cười chào đón

quên người xa để nhớ những người gần

 

Thỉnh thoảng ngước nhìn về rặng núi

mờ xa chắc có tiếng chuông rơi.

——-

1. Hôm nay

Những vần thơ tôi viết

Đã giống lưỡi lê: Đâm

Giống viên đạn: Xé

Giống bão mưa: Gào

Giống tình yêu: Thắm

(Nhất định thắng – Trần Dần – 1955)

2. Thấy vui muốn cười cứ cười

Thấy buồn muốn khóc là khóc

(Lời mẹ dặn – Phùng Quán – 1957)

PHAN HOÀNG PHƯƠNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *