VHSG- Nhà thơ Tạ Anh Thư hiện là tiến sĩ, giảng viên ngữ văn Trường Đại học Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương. Tạ Anh Thư hình như làm thơ bằng đôi mắt của một nghệ sĩ nhiếp ảnh xen lẫn hội họa, chộp lấy những khoảnh khắc tinh tế cộng hưởng phối màu sáng tối, vừa hiện thực vừa mơ hồ, buồn và đẹp, quyến rũ và thăng hoa trong sắc thái biểu cảm con chữ riêng mình (VHSG)
SÀI GÒN TA TÌM EM
Sài Gòn ta tìm em
giữa những trùng vây ánh đèn
ngã tư đường, giọng rao quen
cô gái điếm buồn đêm nay không tiền
hát một bài bolero cũ.
Sài Gòn ta tìm em
những gương mặt người tứ xứ
chẳng cần biết tên
thương nhau giọng cười hồn nhiên
anh ba anh tư chị bảy.
Sài Gòn có em đâu đây
em đạp xe qua nhà thờ
câu kinh chiều trôi như giấc mơ
cơn mưa tháng tư bất ngờ
nước mắt lăn trên bao khuôn mặt tượng.
Sài Gòn em ta nhớ
ga Hoà Hưng những con tàu trở về
từ khắp các miền quê
mang theo những cơn mê
phố phường áo màu lộng lẫy.
Em ở đâu
những ngày hè nắng như lửa cháy
gã xích lô đốt thêm một điếu thuốc
khói bay lên trời
Sài Gòn buồn như tôi.
NGƯỜI LẠ
Cô gái trẻ tôi gặp trong vườn sáng nay
vạt áo nàng ướp đầy mùi mây
của những ngày xuân chạng vạng
dù tôi nhìn nàng rất dịu dàng
nàng vẫn không giấu được nỗi bất bình trong đôi mắt sáng:
“Sao ông nhìn người khác quá lâu?”.
Ồ nàng ơi tôi có nhìn nàng đâu
tôi nhìn mùa xuân của tôi cách đây không lâu
hiện lại trên làn da nàng tuổi trẻ
tôi nhớ ngọn gió đã từng lùa rất khẽ
trên tóc xanh tôi qua mái tóc nàng.
tôi chỉ nhìn thấy mùa sang
qua đôi má nàng
những cây hồng vườn nhà tôi trĩu quả.
Mà thôi nàng ạ
một ngày kia khi nàng già đi
nàng sẽ hiểu lão già này nói gì.
NHỮNG Ô CỬA SỔ
Có trăm ngàn ô cửa sổ
Mở ra khép vào mỗi ngày trong thành phố
Như trăm ngàn câu đố
Cất giấu trong những chiếc hộp lạ lùng.
Cánh cửa này mở ra chiếc hộp bằng nhung
Đèn đuốc tiệc bàn lộng lẫy
Những bọt rượu tuôn trào như thác chảy
Say sưa tiếng nói tiếng cười.
Cánh cửa kia mở ra chiếc hộp chơi vơi
Chỉ có gió lùa qua những mảnh giấy dán tường đã bạc
Người đàn bà trong căn phòng trống hoác
Cặm cụi khâu chiếc áo sờn.
Cánh cửa nọ mở ra chiếc hộp thơm mùi sơn
Đôi uyên ương nào vừa cưới
Căn phòng sáng màu nệm mới
Cuồng nhiệt những vòng tay.
Cánh cửa căn phòng nào mới xây
Ngổn ngang những khung hình đã cũ
Người đàn ông bên chiếc bàn ủ rũ
Vò nát những phong thư.
Những cánh cửa mở ra rồi khép lại từ từ
Như mặt trời lên cao rồi lặn xuống
Như gió thổi trên những dòng người cuồn cuộn
Vẫn hiện ra rồi mất hút trên đường.
HÃY VẪY CHIẾC KHĂN MÀU XANH KHI EM ĐẾN
Cho dù em đến từ đâu
xứ sở những gương mặt chen chúc nhau không còn nghe tiếng nói
hay từ một nơi tràn ánh mặt trời
chẳng bao giờ tắt lời chào hỏi
em hãy vẫy chiếc khăn màu xanh
như một lời chào, cho riêng anh
Hãy mang cùng em chiếc khăn màu xanh
để gói hết bụi đường
gói hết những cánh rừng, cơn nắng và những hạt sương
anh ao ước làm sao được đi đến đó
dẫu bây giờ khi anh nằm dưới cỏ
nghe bước chân mưa rì rào
Hãy mang cùng chiếc khăn màu xanh những vì sao
đã thì thầm cùng em những đêm hò hẹn
những cung đường và bụi cây không tên
làm quà cho anh, khi em đến
Còn âm thanh đại bác vang rền
hay là màu hoả châu đêm đêm
em hãy để gió mang đi xa thêm
đến một nơi không còn ai nhớ
anh không muốn trong những cơn mơ
có thêm một người mẹ già nức nở
Hãy vẫy chiếc khăn màu xanh khi em đến
trước nấm mồ vô danh
như một lời chào, cho riêng anh.

MÌNH CÓ THỂ TRAO NHAU ĐIỀU GÌ
Mình có thể trao nhau điều gì
một đêm tháng Tư
trước khi cơn mưa rơi xuống
những thanh âm thành phố bốc hơi trên đường
như một lớp sương
ồn ào huyên náo
đại lộ khoác áo phù hoa
đón những dòng người qua
Bàn tay anh hôm ấy
có vị của con tàu
em thấy lấp lánh những ngọn sóng
đằng sau đôi mắt nâu
nhìn em mà nhìn đi đâu
Không sao cả
em để những điều nghi ngại lại trên môi
rửa trôi nó bằng nụ hôn anh
dỗ dành linh cảm
Mình có thể trao nhau điều gì
em bỏ mặc những nghĩ suy
trôi vào một vũng nước bạc trên vỉa hè
khoác tay anh như thường lệ
Những ngọn sóng sẽ trở lại
những cơn mơ sẽ trở lại
những bất an
dịu dàng
ân cần
sẽ trở lại
mỗi lần là một ngày mai
khi nào ta còn là một hình hài
Mình có thể trao nhau điều gì
thôi hay là yêu nhau đi.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÁC
Sáng nay trong công viên
Người đàn ông của một người đàn bà khác
Tìm chỗ cho cô ấy ngồi.
Chiếc ghế lẻ loi
Cây bàng lẻ loi
Chỉ duy nhất họ có đôi.
Người đàn ông không nói gì
Người đàn bà cũng lặng im
Còn sót lại một ít bóng đêm
Trong mắt họ.
Người đàn ông của một người đàn bà khác
Nắm tay cô
Đợi chờ một cái xiết tay đáp lại
Mà cô thì nhìn đâu mãi.
Người đàn ông của người đàn bà khác
Giữ một cành hoa
Hững hờ
Cô ấy chẳng nhận ra.
TẠ ANH THƯ