VHSG- Em thân yêu,/ nếu em biết quay cái nhìn vào bên trong/ Em sẽ nghe tiếng chim hót mỗi sáng mai trong lòng em chân thật/ Và em sẽ kịp hiểu tình yêu đã phát sinh sự hợp nhất/ vẻ dịu dàng/ điều thiện/ cái Đẹp/ và cả sự viên mãn…
LÒNG XUÂN XANH BIẾC
Anh xuống bến vốc mùa xuân rửa mặt
Gặp lại mình trong đôi mắt thời gian
Tận thẳm sâu lòng đời tiếng chim nào vẫn hát
Giọt nước trong như một tiếng cười gần.

KHÁCH LẠ CỦA THỜI GIAN
Anh nhớ ai mà tháng năm mòn mỏi
Cuộc đời trôi trong đáy chén ưu phiền
Đêm cứ dài lòng cứ gió triền miên
Điệu nhạc cũ trong căn phòng hiu quạnh
Bếp lửa cũ không ai về cứ lạnh
Chén trà ôi ngày trống vắng gió lùa
Bước chân nào không trở lại thềm xưa
Và rêu mọc quanh chỗ nằm lặng lẽ
Em đã quên. Đời buồn. Anh biết thế !
Nhưng nhớ thương cứ làm sẹo trong hồn
Sớm mai dài lại đến những hoàng hôn
Ngày tháng rụng. Biết còn ai tính sổ (?)
Không trách đời lòng anh là huyệt mộ
Kỷ niệm xưa an táng dưới trăng rằm
Cứ đào lên lấp lại mấy mươi năm
Cuộc chơi ấy như trò đùa định mệnh
Và chiều nay niềm vui nào trở bệnh
Trên ga đời anh đợi chuyến tàu xa
Tâm hồn anh chẳng có được mái nhà
Với năm tháng cũng làm người khách lạ.
CHO ANH HÔN NGÀY EM ĐẾN
Cảm ơn em cõi thanh bình trong hồn anh sóng gió
Cảm ơn đời cho ta gặp hôm nay
Anh đã đi qua những nỗi đau vò xé bao ngày
Thân phận ấy những muộn phiền không dứt
Giấc mơ xa mà nỗi buồn rất thực
Anh đi về cô quạnh bóng mình thôi
Vẫn mải mê làm cơn gió bên trời
Ngày vui rụng dưới chân đời mất mát
“Năm tháng gió. Và vách đời mưa tạt
Cơn buồn dài cứ đi hết chiều sâu”…
Câu thơ tưởng chỉ viết cho một thuở nhiều sầu
Đã vận vào chính đời anh lận đận
Rồi em đến nắng thu vàng chưa cạn
Mắt như hoa và tay nối nhịp cầu
Anh trở về từ thao thức đêm sâu
Lòng rộn rã câu thơ ngày mới lớn
Cảm ơn em bầu trời không mây gợn
Cảm ơn đời câu hát níu ngày xuân
Anh cúi hôn tâm hồn ấy nồng nàn
Bàn tay ấy sông xanh và cỏ biếc!
MÙI HƯƠNG PHỐ CŨ
gửi Hội An nhớ thương
Đêm xuân ở đây có mùi hương rất đầy
Mùi hương ấy chưa tan trong anh mấy mươi năm xa xứ
Chiều gió nào làm cánh chim lữ thứ
Anh đi về trong ký ức xuân xưa
Đi hay về có ai nữa tiễn đưa
Anh đứng dựa tường rêu chờ kỷ niệm
Quá khứ nào hồn anh chưa khâm liệm
Anh nhớ ai hay nhớ phố quay về?
Nỗi buồn chiều lòng lạnh tuổi đam mê
Dòng sông nhớ ai mang tên Hoài lâu thế?
Sông nhớ người không? Người mang sông đi mãi
Lang bạt một đời – nỗi nhớ phía tương lai
Chiều đang nhớ ai chiều in dấu hài
Trong câu hát buồn một thời thơ dại
Phố cũ ơi người xưa không về lại
Để ta đi tương tư mãi phố Hoài
Mùi hương nào đêm xuân ấy không phai
Lòng ta nữa nhớ em hương nồng ấm
Hương trong phố và phố trong lòng đằm thắm
Đi hay về vẫn hương phố trăm năm!
TÌNH YÊU VIÊN MÃN
Em thân yêu,
nếu em biết quay cái nhìn vào bên trong
Em sẽ nghe tiếng chim hót mỗi sáng mai trong lòng em chân thật
Và em sẽ kịp hiểu tình yêu đã phát sinh sự hợp nhất
vẻ dịu dàng
điều thiện
cái Đẹp
và cả sự viên mãn
Khi ấy
chúng ta mới thực sự ở chính giữa lòng cuộc đời
Và thực sự là của nhau.
TẦN HOÀI DẠ VŨ