Sẽ không còn chi nữa// Bỏ quên nỗi nhớ anh thành người xa lạ/ Chạy trốn niềm thương anh giờ kẻ vô tâm.// Con đường đau cây lá sắt se lòng/ Chỉ nghe tiếng thở dài của gió/ Em uống cạn nỗi buồn mà cay đắng chưa vơi…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Bởi chẳng đành quên
Anh về bến xưa hoa vẫn màu kỉ niệm
Sóng nước lao xao câu chuyện vơi đầy.
Ngày em thành chim sáo theo bầy
Con sông quen ngừng thở
Sao trái tim bờ đập liên hồi nhịp nhớ…
Trách ai bây giờ
Em gửi lời nhờ gió giữ giùm
Gió thì lông bông khắp trời cao rộng.
Em lại nhờ mây ủ tình thơ mộng
Mây hóa cơn mưa bất chợt đâu ngờ
Một người buồn mang nuối tiếc ra đong…

Thương một mình
Em yêu anh bằng cả trái tim nồng
Anh ủ tình em trong hồn băng giá.
Em không sợ làm con thiêu thân lầm lỡ
Chẳng băn khoăn, ân hận bao giờ
Anh quầng lửa một lần em mơ…
Có khi im lặng thế lại hơn
Những lúc cô đơn muốn tìm người tâm sự
Tri kỷ tri âm hun hút nơi nào.
Mượn bàn phím nghe ngón măng trò chuyện
Tiếng lách cách làm không gian xao động
Cô đơn sao vẫn cứ đầy thêm…
Sẽ không còn chi nữa
Bỏ quên nỗi nhớ anh thành người xa lạ
Chạy trốn niềm thương anh giờ kẻ vô tâm.
Con đường đau cây lá sắt se lòng
Chỉ nghe tiếng thở dài của gió
Em uống cạn nỗi buồn mà cay đắng chưa vơi…
ĐẶNG TOÁN (THÁI BÌNH)