Chị đã khóc cho nhân vật rất nhiều// Nước mắt chảy về miền vạn dặm/ Xuôi theo số phận con người// Khép tấm màn nhung chỉ còn lại nụ cười / Theo chị vào cuộc đời – những bông xương rồng trong cơn bạo bệnh/ Nụ cười toả nắng yêu tin.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Chị đã khóc cho nhân vật rất nhiều
(Kính tặng NSND Hoàng Cúc)
Nước mắt chảy về miền vạn dặm
Xuôi theo số phận con người
Khép tấm màn nhung chỉ còn lại nụ cười
Theo chị vào cuộc đời – những bông xương rồng trong cơn bạo bệnh
Nụ cười toả nắng yêu tin.
Một chiều sâu thăm thẳm nội tâm
Thổn thức nhịp đập “Hoa hồng trên ngực trái”(*)
“Người đàn bà sau tấm cửa xanh”(*) thắp ngời “Mắt phố”(*)
Chị hoá thân vào nhân vật
Rút ruột tằm kể chuyện nhân gian
Xa ánh đèn sân khấu vẫn lấp lánh hào quang.
________
(*) Những vở diễn & phim có sự tham gia của NSND Hoàng Cúc

Ta xốn xang bên nhau trong hành trình cửa sông
Chử Đồng Tử ngẫu nhiên tìm đúng nơi ẩn mình thời khó
Cảm tạ đất trời se duyên, công chúa hẹn biển thề non
Anh không trúng số như chàng, em chẳng an phận Tiên Dung
Con tạo xoay vần bao thăng trầm khổ đau hạnh phúc
Ta tự lên ngôi giữa bãi sông đời.
Em nói với anh hoa tigon đẹp lắm
Từng cánh tựa icon trái tim
Những chiếc lá- nút like- như bàn tay nhỏ
Đêm nay sương lạnh hoa dâng đỏ
Nhoi nhói trong khuông ký ức xanh
Những nốt nhạc bolero nhắc chuyện không thành.
Bản Xôi một sớm mai
Dã quỳ bung vàng, hồ xanh bình lặng
Thung lũng an yên bụi covid không về
Tạm biệt mùa thu trong sáng say mê
Đông đã chớm quàng sương mềm vai núi
Cho dã quỳ thắp nhớ. Mê mải lối tôi qua…
ĐỖ MẠNH HÙNG (HÀ NỘI)