Thơ 1-2-3 Đoàn Hạnh: Nắng vẫn sóng sánh mật ủ trên môi mắt

Người đàn bà đi qua những thăng trầm nhân thế// Trải nỗi đời, ướp vị ngọt chân tâm/ Thản nhiên bước chẳng bận lòng giông gió// Nắng vẫn sóng sánh mật ủ trên môi mắt/ Nồng nàn hương…/ Người đàn bà biết sống cho bản thân hơn.

Nhà thơ Đoàn Hạnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Sớm mai ngắm bông hồng trước cửa

 

Nụ hoa lòng bừng nở với an nhiên

Bản nhạc không lời thanh âm trong trẻo

 

Em vẽ mùa xuân nơi đáy tâm hồn

Sương phủ giữa đông vẫn ngời lên sắc đỏ

Hạnh phúc là ta tự tạo ra.

 

Cây bàng hứng gió đông

 

Chiếc áo mỏng manh tím bầm mạch máu

Nguệch ngoạc những đường cong

 

Em vẽ vào tim tôi giá băng

Trụi trần vết thương tháng năm không gì khỏa lấp

Gió đông buốt một khoảng trời.

 

Người đàn bà đi qua những thăng trầm nhân thế

 

Trải nỗi đời, ướp vị ngọt chân tâm

Thản nhiên bước chẳng bận lòng giông gió

 

Nắng vẫn sóng sánh mật ủ trên môi mắt

Nồng nàn hương…

Người đàn bà biết sống cho bản thân hơn.

Tranh của họa sĩ Trần Thanh Mai

Người dưng với người dưng gặp gỡ

 

Chạm tiếng yêu thương dọn đến ở chung nhà

Qua biết bao mùa trăng tròn, trăng khuyết

 

Muối mặn gừng cay…ân nghĩa đắp bồi

Miếng trầu năm xưa còn thắm đượm lương duyên?

Tình chồng vợ hóa người dưng…xa xót!

 

Thăm thẳm, thôi miên… từng nhịp đập

 

Gõ liên hồi, trống ngực…tiếng con tim

Lực hút yêu thương say trên sóng mắt

 

Bàn tay nắm lấy bàn tay

Thấu cảm

Chẳng có ngôn ngữ nào hiện diện.

 

Nghe trong sâu thẳm tiếng lòng

 

Sau những ồn ào, tất bật theo guồng quay cơm áo

Những bon chen, phỉnh nịnh ríu ran

 

Rộn ràng đấy những hoa cười môi thắm

Gió reo ca, mưa nhũn màn trời

Ta tìm về với khoảng lặng riêng ta.

 

Có dòng sông chẳng bao giờ chứa nước

 

Mà tất thảy nhân sinh khao khát đằm mình

Ngụp lặn cả đời không biết chán

 

Những luồng ánh sáng kì diệu, những hạt kim cương vô giá

Không thể đếm đong hay định lượng ít nhiều mình đủ hay chưa

Ta mải miết bơi trên dòng sông tri thức.

 

ĐOÀN HẠNH (THÁI NGUYÊN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *