Thơ 1-2-3 Dương Vũ: Sân ga mờ dần trong khói thời gian bất tận ngàn sau

Sân ga ngày chia xa// Em chẳng nói gì chỉ nhìn thôi/ Tà vẹt song song hai đầu phương Nam trời Bắc// Em ngắt đôi nhánh cỏ gà đẹp nhất/ Trao cho tôi và nói: Nào hãy anh dũng/ Sân ga mờ dần trong khói thời gian bất tận ngàn sau…

Tác giả Dương Vũ quê Nam Định hiện ở Đồng Nai

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Em còn ngồi bên cửa sổ nữa không?!

 

Hà Nội những ô cửa sổ màu xanh

Tầm xuân nở trong chậu yên bình buổi sáng

 

Tôi hay đi lạc trên vỉa hè quen thuộc

Chỉ bởi mải mê ngắm cô bé ngồi bên cửa sổ đọc sách

Áo trắng tan vào những đám mây xa mãi…

 

Khi cô bé ca bài sinh viên

 

Ký túc xá những mùa lễ hội đêm ngày

Những cái gường tầng bằng sắt biết hát

 

Có cô bé cùng quê học trường sư phạm

Đi lạc đường đến cùng ca bài hát sinh viên

Cả dãy ký túc xá sõng soài những con mắt ngoài hành lang

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Sinh viên nghèo

 

Ngày rong ruổi Gia Lâm chiều Gò Đống Đa ăn ngô nướng

Sinh viên làm thuê mơ mộng giảng đường

 

Ký túc xá khuya chong đèn ăn sách

Cây đàn guitar sờn biết lau những giọt nước mắt

Thửa ruộng trăng suông lưng còng mẹ buốt trái tim xa quê.

 

Hoàng hôn im lặng Hồ Tây

 

Chiều Hồ Tây bánh tôm vàng mặt trời

Tôi ngồi ngắm hư vô

 

Sâm cầm bay về mùa đông trở ấm

Những buổi chiều hoàng hôn mơ màng lặng im không nói

Ôi cái thủa một mình sẽ mãi là ly rượu say!

 

Sân ga ngày chia xa

 

Em chẳng nói gì chỉ nhìn thôi

Tà vẹt song song hai đầu phương Nam trời Bắc

 

Em ngắt đôi nhánh cỏ gà đẹp nhất

Trao cho tôi và nói: Nào hãy anh dũng

Sân ga mờ dần trong khói thời gian bất tận ngàn sau…

 

DƯƠNG VŨ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *