Khi mẹ dạy con// Đừng bon chen phải luôn nhường nhịn/ Đừng bận lòng với chuyện được mất hơn thua// Nhưng mẹ ơi nhường đến đâu là đủ là vừa/ Lớn lên rồi con mới nhận ra điều mẹ chưa bao giờ dặn/ Không phải cứ gừng cay là muối sẽ mặn vị đời…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Buồn vui người bản Mường
Thương nhau bình dị lắm
Giấu kĩ niềm cay đắng, đợi nỗi buồn đi qua
Trên mảnh đất khô cằn cây vẫn trổ hoa
Từng bậc thang nhà sàn chờ bước chân người nơi xa trở lại
Nắng chiều thu hoang hoải tiễn heo may về chốn thị thành.
Khi mẹ dạy con
Đừng bon chen phải luôn nhường nhịn
Đừng bận lòng với chuyện được mất hơn thua
Nhưng mẹ ơi nhường đến đâu là đủ là vừa
Lớn lên rồi con mới nhận ra điều mẹ chưa bao giờ dặn
Không phải cứ gừng cay là muối sẽ mặn vị đời…

Đơn giản vậy thôi
Hạnh phúc là có nơi trở về sau hành trình mệt mỏi
Người chờ mỗi tối rót yêu thương ăm ắp chén dịu dàng
Là có công việc gì đó để làm
Được sẻ chia đồng cảm
Đường thì dài thăm thẳm có một ai luôn nắm chặt tay mình…
Chỉ là khúc tự tình
Người bâng quơ thả trên dòng suối
Vậy mà ta nông nổi cố chấp tin là bản trường ca
Chưa tới biển nên ngỡ sông rộng bao la và dài bất tận
Kẻ phàm trần tránh sao điều sân hận
Dù đúng sai cũng chọn cách lãng quên…
Đừng cười người
Sẩy chân rơi vào miệng thế
Thành đề tài trong câu chuyện kể của những kẻ ngồi lê
Dại hay khôn sáng suốt, u mê
Chưa hiểu mô tê đã vội vàng phán xét
Biết đâu ngày mai mình lại là đề tài kế tiếp…
Sao anh không còn viết về câu chuyện mùa thu
Trái thị vàng thơm nức trong lời ru mẹ à ơi bên võng
Con chuồn chuồn đập cánh ngược gió để bay lên
Chị đi mót hương sen cuối mùa còn sót lại
Cha đi xa mãi mãi
Trăng khuyết cả đêm rằm…
HÀ NGUYÊN