Chuyến xe khởi hành từ lúc bình minh// Ai cầm được niềm thương khi đồng bào khốn khó/ Đoàn tình nguyện lên đường vào tâm dịch miền Nam.// Tôi biết nói gì hơn, lời nói cảm ơn/ Mỗi sẻ chia như giọt mưa giữa ngày nắng lửa/ Góp sức thành cơn mưa, hồi sinh những héo úa phận người.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chuyến xe khởi hành từ lúc bình minh
Ai cầm được niềm thương khi đồng bào khốn khó
Đoàn tình nguyện lên đường vào tâm dịch miền Nam.
Tôi biết nói gì hơn, lời nói cảm ơn
Mỗi sẻ chia như giọt mưa giữa ngày nắng lửa
Góp sức thành cơn mưa, hồi sinh những héo úa phận người.
Ngưng nói lời đắng cay với con trẻ ngây thơ
Nhớ lại cảm giác chúng ta khi nghe lời cay đắng
Mang sợ hãi bản năng, ta phá phách hoặc co mình.
Bỏ chiếc vòng kim cô có tên “áp đặt”
Tập nhẫn nại và sẻ chia, tôi làm bạn của con
Khoảng cách sẽ chẳng lấp đầy nếu thiếu tôn trọng, bao dung.

“Hà Nội giãn cách rồi mẹ ạ”
Hai giờ đường ô tô mà nay xa gấp mấy lần
Bao giờ nhà mình ran ríu tiếng các con?
“Chúng con đã sẵn sàng, mẹ cứ yên tâm”
Chống dịch còn gian nan khi virus sinh nhiều biến thể
Chỉ liên – kết – yêu – thương là kháng thể mạnh nhất, lúc này.
Tháng bảy của phố
Những cơn mưa bất ngờ trút nhớ
Hàng cây mươn mướt reo.
Quán cà phê thảng hoặc tiếng rì rầm
Đường ồn ã động cơ và bước chân gấp gáp
Ô cửa âu lo mở/ khép. Chập chờn kết nối mây xa…
Về quê mình nhé anh!
Lội sông Trà Lý hiền hòa xuôi dòng tìm biển
Tắm ngọn gió Đồng Châu mằn mặn nỗi thương bờ.
Trút bỏ lễ nghi, trang phục cầu kì
Thấm giọt mồ hôi long tong sân thóc vàng của mẹ
Đùm tiếng cười vỡ ngàn ánh trăng lóng lánh đầm sen…
HÀ PHI PHƯỢNG (THÁI BÌNH)