Những con chữ bị điểm xuyết trên ngón tay// Bài tụng xưng mọc cánh/ Bỏ lại ngày từng dấu chấm than// Câu thơ uẩn sát trên đồi thân phận/ Trang văn rỗng mài mòn những vết thương/ Chỉ còn tình yêu níu giữ lấy linh hồn

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Có hình dạng ai tạc vào ngọn sóng
Biển vẫn sôi trào từ thuở phân tranh
Mặn đến muôn đời giọt nước mắt san hô
Ngọn Hải Đăng ngó vào đêm huyền tích
Gió mùa xưa lặng vào đêm Ô Cấp
Núi nghiêng chiều réo gọi nắng Hồ Mây
Những con chữ bị điểm xuyết trên ngón tay
Bài tụng xưng mọc cánh
Bỏ lại ngày từng dấu chấm than
Câu thơ uẩn sát trên đồi thân phận
Trang văn rỗng mài mòn những vết thương
Chỉ còn tình yêu níu giữ lấy linh hồn
Những sợi tơ trời giăng mắc cả lối đi
Về đâu bàn chân không định vị
Đụn mây vô tâm che mù lối địa đàng
Những bàn tay mê hoan ngồi nắn lại mùa
Bóng tối nhểu xuống từng vết loang huyền sử
Mưa vẫn rơi hoài nhòe nhạt cả ban mai
Thành phố tôi qua ồn hơn tiếng sóng
Những con đường còn thơm mùi thị dân
Tiếng còi xe rơi vãi xuống khung ngày
Người lướt qua nhau lời chưa nói kịp
Quán cóc so mình với thời gian
Ngọn đèn đủ làm buồn cho cuộc dừng lại rồi đi
Chiếc lá buồn gì gió chẳng thôi đưa
Triền cỏ khô rát mặt chiều đợi mưa tháng sáu
Cây lúa nghẹn đòng nhớ dấu chân xưa
Ngôi nhà cũ với một mùa thu đã tím
Quê tôi từ ấy xiêu vẹo một cổng làng
Ai còn nhớ má thuở gói cơm qua đám lá tối trời
Tháng năm buồn như một con sâu
Đo nỗi nhớ trên ngày tiểu mãn
Không cách gì năn nỉ một cơn mưa
Con nước cứ trôi xa lắc cội nguồn
Người cứ đưa nhau không lời từ tạ
Chỉ còn những bông hoa héo úa dưới chân ngày.
HỒ TRUNG CHÍNH