Thơ 1-2-3 Hồ Trung Chính: Con đò chở khẳm mùa thu về lạc bến sông chiều

Có những cuộc hẹn chờ đi lần vào tối// Không gian im nghe cơn gió chuyển mùa/ Mưa lụn bên trời mông lung mây xám// Con đò chở khẳm mùa thu về lạc bến sông chiều / Trăm con sóng vỗ vào đêm phong sát/ Tiếng con thạch sùng bỏ nhỏ giữa cơn đau

Nhà thơ Hồ Trung Chính ở Sóc Trăng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Tôi vẫn đếm thời gian trên xác lá

 

Kỷ niệm rồi thân, bạn bè rồi xa

Lẽ nào chỉ còn có cô đơn là mặc định

 

Như một lần ngã xuống với cuộc đua

Những vết tích của tháng ngày gai nhọn

Lần lượt cắm sâu vào nỗi nhớ không màu

 

Có những cuộc hẹn chờ đi lần vào tối

 

Không gian im nghe cơn gió chuyển mùa

Mưa lụn bên trời mông lung mây xám

 

Con đò chở khẳm mùa thu về lạc bến sông chiều

Trăm con sóng vỗ vào đêm phong sát

Tiếng con thạch sùng bỏ nhỏ giữa cơn đau

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

Đêm trôi về miền vọng cổ

 

Khúc Nam Ai còn ở phía Phượng cầu Hoàng

Tiếng độc huyền tím bầm câu rớt nhịp

 

Đêm lạc điệu Hành Vân chưa kịp trao lời Nói dặm theo mưa

Trong thẳm sâu nhưng nhức giọng Hoài Tình

Đàn lạc phím rồi đêm lạnh đoạn Lam Giang

 

Mai lại về tắm gội với ao làng

 

Tiếng hát má ru còn rưng rưng bên bờ dậu

Bóng người đi thuở nào như áng mây đã khuất

 

Cánh hoa trong hồ đã mấy lần tàn úa

Những đóa sen lấm bùn rồi lại nở

Như chực nhớ ra bao người còn mãi ra đi.

 

HỒ TRUNG CHÍNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *