Thơ 1-2-3 Hoài Thơ: Con kính dâng mẹ nén nhang lòng đỏ bừng thương nhớ

Mẹ ơi cuộc chiến này âm thầm lặng lẽ.// Dân oán trách than trời, trời có biết/ Hào khí Lạc Hồng vẫn mạnh mẽ như xưa.// Mùa Vu Lan năm nay buồn như những chiều mưa/ Con kính dâng mẹ nén nhang lòng đỏ bừng thương nhớ/ Không thể đến chùa, không được viếng mộ mẹ yêu.

Nhà thơ Hoài Thơ

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Mẹ ơi cuộc chiến này âm thầm lặng lẽ.

 

Dân oán trách than trời, trời có biết

Hào khí Lạc Hồng vẫn mạnh mẽ như xưa.

 

Mùa Vu Lan năm nay buồn như những chiều mưa

Con kính dâng mẹ nén nhang lòng đỏ bừng thương nhớ

Không thể đến chùa, không được viếng mộ mẹ yêu.

 

Có một mùa thu lá buồn hiu hắt.

 

Đông chưa sang mà tang nhuộm trắng trời

Không đưa tiễn vong linh lạc xứ người.

 

Tiếng còi xe xé lòng cấp cứu

Ta khóc thầm, khóc cho nhân loại đau thương

Biết bao giờ mùa tang trắng trôi qua cho thu xanh trở lại.

Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Những đứa trẻ ngơ ngác trong khu giãn cách.

 

Miệng bi bô cười đâu biết được mẹ đau

Hồn nhiên chạy theo bà, theo các cô các chú.

 

Khi đêm đến bé khóc đòi về với mẹ

Giọt nước mắt bà cay xé lòng xé dạ

Hai mươi mốt ngày mòn mỏi đợi đoàn viên.

 

Chị rơi nước mắt, lại thêm một người…

 

Em gái bầu phòng đối diện vừa mới xét nghiệm F0

Đêm qua em vật vã thở khó, sốt cao, cổ rát.

 

Chị lạy trời thương xót hai mẹ con

Đứa trẻ chưa biết vuông tròn ngày sinh nở.

Xe đến đưa em đi, cánh cửa khép, trống rỗng khoảng trời buồn.

 

Mẹ đợi con khi mùa lúa quê mình vừa gặt.

 

Cũng là lúc Sài Gòn siết chặt lệnh giãn cách

Bệnh dịch lan tràn anh ở lại miền Nam.

 

Nhận được tin anh ra đi vào một chiều mưa đổ

Chết lặng người giọt nước mắt rơi trên gương mặt khắc khổ

Nghiêng ngả bà mẹ quê.

 

HOÀI THƠ (BÌNH DƯƠNG)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *