Cãi chính mình tránh bảo thủ tự khen// Người xứ Quảng sẵn sàng xa xứ/ Học hỏi vươn lên thay đổi vận mình// Giữa phố thị xa xôi hay miền Tây biên viễn/ Bưng tô mì trộn lên hoà quyện bình dân/ Nghe rưng rưng tình người tình đất

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Dân xứ Quảng cớ làm sao hay cãi?
Do không có điểm chung tiếp xúc hai bên
Chẳng đồng cảm vui buồn người đối diện
Giá lắng nghe hưởng ứng không lơ đãng
Khéo dẫn dắt chuyện hai bên cùng quan tâm
Mềm hóa đi xung khắc thành bình thường
Quảng Nam mảnh đất tiền tiêu xôi đậu Việt – Chiêm
Đau khổ thích nghi hai phía quan quân
Cuộc sống nơm nớp âu lo bình an tồn tại
Nâng cấp nghề nông giao lưu lý lẽ thiệt hơn
Cố kết tồn vong cùng hội cùng thuyền
Chung sống thờ lệ Bà giảng hoà sông núi
Những người lính theo vua Nam tiến dừng chân
Chủ tướng khoát tay ban đất rộng khai hoang
Nên xử hoà cho nhiều họ là thành hoàng làng
Đồng đội ngồi lại ồn ào mấy cũng êm xuôi
Con nhà lính tính tình khoáng đạt
Nóng nảy nhưng chân thành đối xử với nhau

Cha Việt mẹ Chăm giao thoa giọng nói
Gần trăm năm chà qua xát lại
Núi sông nghiêng ngã thương cảm để lòng
Ý chí đại bàng cha trùm núi Chúa nhìn bao quát
Mẹ dịu hiền Hải Vân che chở phủ đàn con
Sông Hàn cãi bờ xốn xang mùa lụt nước mênh mang
Chữ Nôm tích tuồng rối rắm làng quê
Kẻ nói người nghe vẫn trọng chữ thánh hiền
Đất nhứt công hàng năm chia lại cho người có học
Lớp lớp người Duy Tân, Nghĩa Hội đứng lên
Cứng cõi giữ lời can cường hành động
Nắm đấm Sơn Trà khí khái mãi hiên ngang
Dân Quảng xé rào giao thương buôn bán
Chân chất thật thà sòng phẳng mắm cơm
Ghét thói đãi bôi nước chè hai lẩn quẫn
Triều đình chọn quan tài trị dân cứng đầu
Lại hoà cùng thông minh bắt bẽ đến khôi hài
Cãi mệnh trời mãnh đất muốn đổi thay
Cãi chính mình tránh bảo thủ tự khen
Người xứ Quảng sẵn sàng xa xứ
Học hỏi vươn lên thay đổi vận mình
Giữa phố thị xa xôi hay miền Tây biên viễn
Bưng tô mì trộn lên hoà quyện bình dân
Nghe rưng rưng tình người tình đất
HOÀNG HẢI PHƯƠNG