Những dấu xanh trên phố Online…// Mỗi ngày chúng ta nhìn thấy nhau/ Những thân quen tự nhiên như cuộc sống vốn có// Một hôm tôi mở bạn… Tôi không thấy bạn nữa/ Bạn đi đã về phía đoàn người hành hương!?/ Tôi bật khóc. Bạn đã biến mất cùng những dấu xanh…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Những con chữ và mùa xuân bên khung cửi online
Em không dệt lụa bằng tơ
Dệt những con chữ lên khung cửi online
Những bài học giãn cách về lòng trắc ẩn
Mùa xuân vàng lên cánh mai đầu ngõ
Dẫu biết phím enter vẫn chờ những kết thúc xanh!
Hành trình từ trái tim hôm qua
Giữa những cơn lốc trắng
Bụi đỏ và con đường xanh
Em vẽ thanh âm trên ngón cỏ
Lụa là và tinh khiết
Cơn gió trổ mùi hương thị chín trên nhành trái tim!

Dưới ngày khai sinh
Em viết về một loài hoa
Ẩn cư và thanh khiết
Từng chuỗi trăng non đầu đông
Treo những bông tuyết lấp lánh
Từ vết tay mẹ mùa sen trổ biếc mắt xanh
“Về nghe Sài Gòn nghe lụa hát
Kìa em, thơm một đóa phương đông”
Tôi mở mùa xuân bằng trang sách
Chờ gió từ phương em thơm về
Lòng bỗng an nhiên bao dung lạ
Nhớ nụ cười em Sài Gòn ơi!
Những dấu xanh trên phố Online…
Mỗi ngày chúng ta nhìn thấy nhau
Những thân quen tự nhiên như cuộc sống vốn có
Một hôm tôi mở bạn… Tôi không thấy bạn nữa
Bạn đi đã về phía đoàn người hành hương!?
Tôi bật khóc. Bạn đã biến mất cùng những dấu xanh…
Sau một ngày!
Những hạt nước cựa mình thôi thúc sáng!
Nằm yên trong vùng yên
… Vỡ trong tiếng vỡ
Những chiếc cốc pha lê chạm vào nhau
Lạ chưa…Không có tiếng động nào!?

Và một bài thơ…
Trên tay em tôi nghe những sợi tóc nối dài
Di chuyển và khao khát
Những thư lá mùa thu cô đơn
Xôn xao nghe mùi hương phục sinh
Trên đĩa ngày… trổ loài thơ xanh biếc!
Em cắn ngập dấu trăng
Quả táo xanh
Rụng thơm mùa cổ tích…
Ta trốn vào vết môi lá;
Lặng nghe mùa dương cầm xanh biếc
Giai điệu valse xanh nồng lên vũ hội trăng!
Từ trong cỏ khô những tiếng ve chín mùi mận đỏ
Mùa hạ đi qua kẽ tay
Vết mi xanh còn lại trên khăn lụa
Những tia nắng xanh trong khu vườn cũ
Lắng nghe tiếng chim vành khuyên hót
Mặt trời ru gì phía những đoá Huỳnh Anh…
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA (TIỀN GIANG)