Khói lửa chiến tranh chia hai đầu nỗi nhớ// Tiếng súng nổ không làm run sợ/ Ý chí và tình yêu// Bỏng cháy khát khao tuổi đôi mươi rực lửa/ Hố bom xanh ngát tiếng em cười/ Tuyến đầu anh chắc tay súng có dáng em.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tuổi mười tám đoá hoa vừa khoe sắc
Gác lại ước mơ và những bóng hình chạm niềm xao xuyến
Chị vào thanh niên xung phong
Giữa chiến trường lửa đạn
Sức xuân phới phới căng tràn
Trên đường chiến dịch một nụ cười giục giã bước hành quân.
Người lính nằm bất động bên đồng đội đã hi sinh
Cô thanh niên xung phong thoăn thoắt làm nhiệm vụ
Dường như anh vẫn còn hơi thở, định mệnh trao gặp gỡ
Cõng anh về trạm phẫu thuật tiền phương
Hoa tình yêu xôn xao trên bom đạn chiến trường
Kì diệu hồi sinh những vết thương thân thể.
Ngắt vội đoá hoa rừng đỏ như máu con tim
Ngập ngừng trao chị
Chiến trường gọi anh phải đi
Vội vã thẹn thùng môi hôn chưa chạm
Bẽn lẽn nắm tay là lời ước hẹn
Yêu đầu đời tuyến lửa dệt tình thơ
Khói lửa chiến tranh chia hai đầu nỗi nhớ
Tiếng súng nổ không làm run sợ
Ý chí và tình yêu
Bỏng cháy khát khao tuổi đôi mươi rực lửa
Hố bom xanh ngát tiếng em cười
Tuyến đầu anh chắc tay súng có dáng em.
Ngày chị rời quân ngũ về quê hương
Hoa đồng nội mặn mà hương sắc
Tim bồi hồi ngóng phía rừng xa
Đợi anh mấy mùa qua
Bao lần gương soi mùa xuân có còn phảng phất
Nét u hoài chai sạn nỗi chờ mong.
Thấp thoáng nghĩa trang những hàng bia mộ
Một dáng gầy gió vương tóc xoã
Tìm trong cõi không người
Người con gái năm nào gọi một tên
Đồng đội lặng im
Tên anh chẳng thấy.
Cây ước hẹn còn xanh, trái cấm chưa lần tay chạm
Tóc nhuốm màu bàng bạc
Một ngày giọt buồn rơi thinh không
Thân thể đau di chứng chiến tranh
Bên chị vẫn không anh, hoa xưa nép vào ngực
Lấp lánh vầng trăng yêu trinh nữ về miền mây trắng… vời xa.
LÊ LỆ THỦY (KON TUM)