Mùa đi qua người chênh chao miền nhớ// Chân lạc đường quen tay đan tay ngày đó/ Tiếng kinh cầu mang ước nguyện chậm buông// Hư không vọng về đâu tiếng người thương/ Cà phê quán chiếc bàn năm cũ/ Giọt đắng rơi khoảng lặng chỉ riêng mình.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Có một lời chưa thể nói ra
Có một dòng sông cách ngăn đôi bờ thương nhớ
Gặp nhau sao chẳng tròn duyên nợ
Bà nguyệt ông tơ còn cắc cớ
Xô con đò lỗi nhịp đứng chơ vơ
Để câu thương mắc nợ cả một đời.
Mùa đi qua người chênh chao miền nhớ
Chân lạc đường quen tay đan tay ngày đó
Tiếng kinh cầu mang ước nguyện chậm buông
Hư không vọng về đâu tiếng người thương
Cà phê quán chiếc bàn năm cũ
Giọt đắng rơi khoảng lặng chỉ riêng mình.

Em cứ thế vẫn nụ cười mỗi lúc
Bởi trên đời ai mua bán nỗi đau
Đem nỗi lòng gieo lên đá những ưu tư
Đá thuỷ chung lời tự tình chặt dạ
Trăm năm đợi đoá hoa hiền sẽ trổ
Gửi nụ cười hội ngộ chốn nhân gian
Ta ngược đường nhau
Lối đi còn trải dài kỉ niệm
Một quãng đường đã từng hiện diện
Hạnh phúc và khổ đau
Những cánh hồng còn vương phía không nhau
Vuột tầm tay hai đầu nông nỗi
Có một người
Chiều nay nhặt lá rơi
Chạm tay vào nỗi nhớ
Có một người đi chưa trở lại
Đừng ngoảnh mặt nhìn
Mộng đẹp có khi được dưỡng nuôi bằng những niềm đau.
LÊ LỆ THỦY