Ông bù nhìn giữa cánh đồng// Đội cái nón cời rách, mặc áo tơi tua mòn/ Xua những con chim như kẻ cắp// Gió đến rồi đi qua những cánh đồng/ Chỉ một mình nói chuyện với mênh mông/ Những cây lúa mỉm cười yên ổn

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Ông bù nhìn giữa cánh đồng
Đội cái nón cời rách, mặc áo tơi tua mòn
Xua những con chim như kẻ cắp
Gió đến rồi đi qua những cánh đồng
Chỉ một mình nói chuyện với mênh mông
Những cây lúa mỉm cười yên ổn
Chỉ là điều không may
Hứng nắng trong lòng tay
Giọt rơi, giọt tuột mất
Cúi mặt xuống lòng sông
Thấy bóng người ta bụm tay vớt
Bóng tan nhòa trên sông.
Dường như ta đã lạc mùa thương
Khi chiếc lá cuối mùa lặng lẽ. Buông.
Con dế buồn còn nỉ non thao thức
Giọt mưa khuya như khóc phận người tấm tức
Gió lạc mùa thổi bao xuyến xao
Ta lạc mùa tuổi xuân qua mau.
Thương bóng chiều vương
Hoàng hôn xuống núi cỏ mềm sương
Chim xoải cánh về đâu xa thăm thẳm
Ta lạc giữa quê người
Nghe chiều rơi giọt buồn thương
Sương mờ giăng mắc màu hoang lương.
Nửa đêm nghe tiếng cuốc kêu
Từng tiếng buồn như giọt sầu thương khắc khoải
Ly biệt tình sầu, kiếp nào gặp lại nhau?
Tiếng vọng trời cao, tiếng rơi sông sâu
Chạm vào tim ta ngỗn ngang, xa xót
Đâu đây sen cuối mùa vẫn lưu luyến nhã hương.
LÊ PHƯỢNG
(KRÔNGPĂK, DĂKLĂK)