Thơ 1-2-3 Lê Thanh Hùng: Bao số phận trên nẻo đời phiêu dạt

Không thể có một ai, không một ai sống khác// Khi dịch bệnh đã loang trong đời sống cộng đồng/ Bao số phận trên nẻo đời phiêu dạt// Có hàng vạn tấm lòng, công của, ít nhiều, rộng hẹp cưu mang/ Vẫn tin tưởng cuộc đời này không hề tẻ nhạt/ Dìu dắt nhau qua cơn hoạn nạn khốn cùng

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Con sóng trên sông miệt mài đánh võng

 

Đang rì rầm gì đó với dây neo

Con thuyền nhỏ ngúc đầu không đồng ý

 

Sóng âm thầm miết mỏng kỳ kèo

Anh nghĩ dòng sông như phiếm chỉ

Nên trên bờ cũng ra sức cố làm theo

 

Khi người ta trưởng thành thật sự

 

Thì biết lắng nghe ý kiến trái chiều

Biết những chuyện không sai, nhưng không có nghĩa là đúng

 

Dù có biện minh gì, bằng những lý thuyết cao siêu

Để thấy đằng sau những điều thô vụng

Tàng ẩn bên trong bao nhiêu nét mỹ miều

Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Không thể có một ai, không một ai sống khác

 

Khi dịch bệnh đã loang trong đời sống cộng đồng

Bao số phận trên nẻo đời phiêu dạt

 

Có hàng vạn tấm lòng, công của, ít nhiều, rộng hẹp cưu mang

Vẫn tin tưởng cuộc đời này không hề tẻ nhạt

Dìu dắt nhau qua cơn hoạn nạn khốn cùng

 

Đi qua con phố thân quen, em mắc cỡ

 

Hình như bà con đang bàn tán rì rầm

Chuyện đã tưởng quên, sao còn gom thương vùi nhớ

 

Trong một buổi trưa hè, nắng đổ âm âm

Có một chàng trai và nụ hôn đầu vụng về bung mở

Người ngờ nghệch trao, người lóng ngóng nhận vết môi trầm…

         

LÊ THANH HÙNG

(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *