Treo đắm đuối phía bờ ảo vọng// Một dấu tình, đã phai nhạt từ lâu/ Cánh cổng khu vườn xưa, đã bao lần mở đóng// Buông thả mùa xanh, cuống quýt những đam mê/ Lời hẹn cũ, cũng đâu còn cháy bỏng/ Cõi trăm năm, em còn nhớ lối đi về?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nắng tháng ba dịu dàng đổ lửa
Mặc cho ngọn nam non líu ríu dỗ dành
Con sóng bạc, ngập ngừng lần lựa
Mà bãi cát dài cứ lặng lẽ đành hanh
Chao chác bầy sảnh trời báo gió
Khoả lấp vu vơ, một tiếng ai cười…
Treo đắm đuối phía bờ ảo vọng
Một dấu tình, đã phai nhạt từ lâu
Cánh cổng khu vườn xưa, đã bao lần mở đóng
Buông thả mùa xanh, cuống quýt những đam mê
Lời hẹn cũ, cũng đâu còn cháy bỏng
Cõi trăm năm, em còn nhớ lối đi về?
Dõi mắt xa xăm, phía đồi cát mênh mông
Nắng lắp loá, em dung dăng trượt cát
Anh như trẻ lạc
Cứ lơ ngơ, ngắm nắng đếm đong
Những ngọn gió, đi qua chiều lồng lộng
Ngẩn ngơ xa, đắm đuối đến xao lòng…
Lao xao sóng, biển chiều Mũi Né
Đang mắc cạn trên đôi vồng ngực trẻ
Anh bâng quơ ngắm sóng và em
Thon thả
Dịu êm cười toả nắng
Tiếng bìm bịp kêu chiều nước cạn, ngọt mềm…
LÊ THANH HÙNG
(BẮC BÌNH, BÌNH THUẬN)