Thơ 1-2-3 Lê Tuyết Lan: Hỏi vào mênh mông những suy tư xa lạ

 “Muốn níu cái hữu hạn đã ươm mầm nỗi sợ/ Hỏi vào mênh mông những suy tư xa lạ/ Hỏi người không quen về nơi neo đậu ngày tàn”. Khi lòng không bình yên thì bao câu hỏi lên men, nỗi nhớ chênh chao, thiên nhiên cảnh vật cũng ngả nghiêng buồn, và phải chăng là lúc thơ cất tiếng: “Nứt nẻ những bàn chân vẫn đi về nỗi nhớ/ Thương cánh nhạn đếm chiều/ Khóc cả màu trăng”…

Nhà thơ trẻ Lê Tuyết Lan

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Có gì đợi ở những chân trời không nhau

 

Còn bịn rịn những màu chói chang dần cuối

Những giọt nước mắt cũng chảy lệch về phía đồi hoang

 

Biết còn không đôi mắt chưa lần chạm vào vĩnh cửu

Ngày đông đặc chiếc bóng

Đồi hoang dần trôi

 

Muốn níu cái hữu hạn đã ươm mầm nỗi sợ

 

Hỏi vào mênh mông những suy tư xa lạ

Hỏi người không quen về nơi neo đậu ngày tàn

 

Sợi tóc bứt gãy mình để nối quên lãng

Nỗi buồn xa xăm trăm tuổi

Liệm trước thân

Xin còn mãi là nổi trôi

 

Nếu bến bờ giấc mộng rêu phong

Chẳng ai đợi chờ trông ngóng

 

Muốn nói với dòng sông những nỗi niềm đã sinh sôi

Chờ mình sau cơn mơ huyền hoặc

Chờ lớn, ròng cuộc vui.

 

Bến nhân gian còn vương còn nợ

 

Ta ghim những bồng bềnh vào khuất biển dâu

Điều buồn vui cứ luôn cóp nhặt

 

Nứt nẻ những bàn chân vẫn đi về nỗi nhớ

Thương cánh nhạn đếm chiều

Khóc cả màu trăng.

 

LÊ TUYẾT LAN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *