Thơ 1-2-3 Lương Ngọc Đại: Giọt nước mắt trôi nhanh vào gan ruột mẹ quê

Một bàn thắng trong bộn bề gian khó.// Cha sảng khoái vo tròn khói thuốc./ Mẹ rưng rưng – con cháu lớn cả rồi.// Chỉ một điều giản đơn./ Đổi cả đời cha mẹ./ Giọt nước mắt trôi nhanh vào gan ruột mẹ quê.

Nhà thơ Lương Ngọc Đại ở Thái Bình

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Nâng niu mỗi giọt sương như hạt ngọc trời

 

Lúa nặng chiều tháng năm – cha lưng còng tóc bạc.

Tỏa lan hương đất nồng nàn.

 

Của mẹ của cha là của con tất cả.

Cơn gió lành – tốt ngập cánh đồng quê.

Chắp cánh con diều con thả – chiều vương tóc mẹ thơm chiều.

 

Hoa đất nở đòn ngày cơm mới.

 

Cha gióng gánh những mùa bão đổ.

Thắm phù sa đồng nhuộm đỏ ráng chiều.

 

Mẹ bó bụng nhường con bữa cơm chiều thơm khói.

Hanh hao vầng nguyệt đêm trường.

Con đi quãng đường dài thấy ấm áp hương xưa.

Trận mưa rào tốt mùa cây trái.

 

Rong rêu bong bật.

Mái ngói sáng màu.

 

Mẹ đỡ lo những kỳ giáp hạt.

Đàn trâu căng bụng cọ sừng, no tiếng mõ gọi ngày yên ả.

Những cuộn khói lam chiều đôn tiếng cười trong trẻo thôn quê.

 

Một bàn thắng trong bộn bề gian khó.

 

Cha sảng khoái vo tròn khói thuốc.

Mẹ rưng rưng – con cháu lớn cả rồi.

 

Chỉ một điều giản đơn.

Đổi cả đời cha mẹ.

Giọt nước mắt trôi nhanh vào gan ruột mẹ quê.

 

Thiên nhiên nhạt màu làm dòng sông đổi sắc.

 

Con bấc giữa tháng năm lạnh ngày em về bến.

Mưa dập dồn bầm dập sắc tigon.

 

Em cứ mải mê với mưu sự sinh tồn.

Vai nặng gánh qua dòng sông nhạt nắng

Để bến bờ bươn ba dõi theo em!

 

LƯƠNG NGỌC ĐẠI

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *