Cành sen bến nhớ// Đêm cởi trao nhau/ Thời gian rong rêu sân đình ai quên cái áo// Duyên phận sang sông trách chi con sáo sổ lồng/ Đò dọc bỏ lại sau lưng cắm sào bến nhớ/ Trăng vỡ phơi đêm mặn ướt khóe mi cong.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Cành sen bến nhớ
Đêm cởi trao nhau
Thời gian rong rêu sân đình ai quên cái áo
Duyên phận sang sông trách chi con sáo sổ lồng
Đò dọc bỏ lại sau lưng cắm sào bến nhớ
Trăng vỡ phơi đêm mặn ướt khóe mi cong.
Chẻ đôi sợi tóc
Làm chỉ khâu áo xưa
Bâng khuâng mùi cỏ rối
Có phải đời vẫn vội
Nên áo rách trượt dài
Đau đáu miền trăng khuyết.

Nhiệt độ đang hạ xuống
Tôi muốn gửi sợi nắng về quê
Choàng cho người năm cũ
Có thể là nghĩ thế
Sợi nắng còn bên tôi
Gió bấc thổi từng hồi như cũ.
Mùa đông mẹ không đan áo
Không còn vất vả áo cơm
Không còn lo tiền học phí
Bây giờ tóc xanh bạc trắng
Mẹ lặng ngồi viết tặng thơ ba
Ngoài hiên xưa bóng xế nắng nhòa.
Nếu gặp lại mùa đông
Ta đốt lên ngọn lửa
Tay cầm tay một thưở
Có còn ấm môi hồng
Tro tàn bay tầng không
Nụ hôn vời vợi xa lặng lẽ.
NGỌC TÌNH (TÂY NINH)