Của bến bờ thời gian nối bao dòng suy nghĩ/ Trên từng chuyến phà lại qua chẻ con nước làm xuôi// Sóng ngậm dòng nói thơ Vân Tiên vào lý con sáo Trà Vinh/ Cầu Cổ Chiên trong cổ tích hiện ra hình chiếc lược nhiệm màu / Câu hò chờ mong trỗi giai điệu âm ba dài theo con nước.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Dòng Cổ Chiên thao thiết câu hò
Của bến bờ thời gian nối bao dòng suy nghĩ
Trên từng chuyến phà lại qua chẻ con nước làm xuôi
Sóng ngậm dòng nói thơ Vân Tiên vào lý con sáo Trà Vinh
Cầu Cổ Chiên trong cổ tích hiện ra hình chiếc lược nhiệm màu
Câu hò chờ mong trỗi giai điệu âm ba dài theo con nước.
Xuân còn đầy trên tóc em xanh
Mái tóc dãi dầu phơi thời gian rát bỏng
Bằng nắng bằng mưa bằng gió bằng sương khuya sớm
Cho xuân đi qua quên cả bao mùa
Hoa vẫn vàng, xanh, tím, đỏ nở bung hương sắc
Đong đầy nụ hôn tháng ngày trong từng chân tóc em xanh.

Xuân về hỏi xuân có mùa xuân
Mùa xuân hơn một lần khai gian
Nói xuân của mọi nhà, mọi người, xuân mang bình an
Đâu biết có những mái nhà xác xơ, xiêu vẹo
Không tết, không xuân, không bánh chưng, bánh tét
Tự cuộn mình mòn mắt lo bữa ngắm mùa trôi.
Ngã năm Tiểu Cần lạ lẫm bàn chân
Bờ hồ hàng dương đón bước chân anh ngày trở lại
Cây phủ bốn mặt hồ soi trời chiều xanh ngát
Thiên nga chở từng đôi hẹn hò ríu rít ngắm mây trôi
Quảng trường công viên hô hố tiếng nói cười, livestream
Không biết đang đứng ngã năm hay ngã sáu đất quê mình.
Đưa em về nhà cổ Đại An
Đường quá xa hàng tre rợp mát kéo cho gần
Anh biến nhà gỗ thành nhà cổ, vườn thường thành vườn kiểng
Bún nước lèo nêm thêm bò hóc đậm đà cho em thưởng thức
Gạch nung nhà cổ làm hồng hào má em duyên dáng
Giong giỏng giọng anh xuống hò đêm nhà cổ mần thinh.
Anh làm thơ có nên thơ
Em chê anh hay nói linh tinh
Thơ thẩn thẩn thơ ngày xửa xưa tim vàng lầu ngọc
Đếm con nước vơi đầy phù sa bồi lở
Trách con bướm vô tình đậu đọt mù u
Em theo chồng xứ lạ, biết bao chiều, ra ngõ, nói linh tinh.
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU
- Biểu tượng tôn giáo trong trường ca Phồn Sinh của Nguyễn Linh Khiếu
- Phạm Hồ Thu hát về ngọn lửa – thơ song ngữ Việt Anh
- Tản văn Nguyễn Trung: Lời khó nói nhất!
- Thơ 1-2-3 Võ Văn Thọ: Giông tố không thể nhấn chìm những cột mốc sống chủ quyền
- Thơ 1-2-3 Tâm Như: Có những lúc buồn chế tác niềm vui