Tha thiết mời trầu vẫn không đậu tình duyên// Phận làm lẽ đánh đu thiệt thua danh phận/ Bà nhởn nhơ cười cợt người, cười cợt đời ô trọc// Thả cái phong lưu hào nhoáng giữa giăng giăng thơ phú/ Người e hèm vạch quạt, kẻ trèo đèo móc động, giếng, hang/ Có ai hiểu tự tình lẳng lặng cảnh thu trăng ngơi ngớp.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Lời hiệu triệu thay sắc thái bình quyền
Người đàn bà gói thù nhà vào nợ nước
Biến căm phẫn riêng dồn tụ nỗi thù chung
Phận quần thoa dấy nghĩa chấn động Hán đình
Những tưởng phận liễu đào tơ hay nào làm nên nghiệp lớn
Trưng nữ Vương tạo tác nữ quyền trên khí tụ Mê Linh.
Canh cánh bên lòng vận nước riêng chung
Tiếng hát trong trẻo của Vân Nga mê lịm vua Đinh
Người con gái có khối óc lớn giấu trong nhan sắc
Đã ngần ấy đêm thức trắng với vận mệnh non sông
Quyết chuyển giao quyền nhiếp chính cho bậc trọng thần gánh vác
Mang tiếng hoàng hậu hai vua để giang sơn xã tắc trường tồn.
Đất Giồng Trôm sáng chói một vì sao
Tuổi thanh xuân nào vừa thổi bạt qua
Người con gái đôi tám lên đường theo cách mạng
Bỏ lại sau lưng trò chơi tuổi nhỏ
Vào chiến khu, tải vũ khí hơn cả cánh đàn ông
Chỉ huy đội quân tóc dài đồng khởi diệt thù.
Tha thiết mời trầu vẫn không đậu tình duyên
Phận làm lẽ đánh đu thiệt thua danh phận
Bà nhởn nhơ cười cợt người, cười cợt đời ô trọc
Thả cái phong lưu hào nhoáng giữa giăng giăng thơ phú
Người e hèm vạch quạt, kẻ trèo đèo móc động, giếng, hang
Có ai hiểu tự tình lẳng lặng cảnh thu trăng ngơi ngớp.
Áo dài xuống phố như tranh vẽ
Phơ phất thướt tha duyên dáng chân hoa
Sau tà áo bao chàng trai vấp xuôi vấp ngược
Đem cánh hoa bốn mùa rực sắc thêu lên ngực áo
Tựa đổ tinh tuyền thiên đường xuống ngự áo em
Mỗi đường, nếp áo dài làm mê đắm ánh nhìn theo.
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU