Thơ 1-2-3 Nguyễn Đức Bá: Cổ tháp cô đơn u hoài vọng lại giấc mơ

Trăng ngàn năm rơi giọt sầu trên cổ tháp// Sừng sững bên trời bụi thời gian rêu phong phủ kín/ Cổ tháp cô đơn u hoài vọng lại giấc mơ// Apsara vũ điệu bên trời xa đêm hoa đăng rực rỡ/ Gió về đâu lửa cháy ngõ hồn phiêu quạnh/ Rụng vỡ dòng sông lặng lẽ trăng tan cổ tháp điêu tàn

Nhà thơ Nguyễn Đức Bá

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

                                                         

Trung thần thanh liêm gương sáng vằng vặc trăng sao

 

Sóng đánh dập bờ cột đá không lay chuyển*

Vàng bạc gấm son không mua được tấm lòng trung

 

An dân. An triều. Trên dưới một lòng vì sơn hà xã tắc

Sử vàng dạy đạo làm người sao không chịu học!

Liêm minh chính trực gương ngời sáng ngàn năm rạng rỡ Lý triều.

___________

(*) Tô Hiến Thành

 

Trăng ngàn năm rơi giọt sầu trên cổ tháp

 

Sừng sững bên trời bụi thời gian rêu phong phủ kín

Cổ tháp cô đơn u hoài vọng lại giấc mơ

 

Apsara vũ điệu bên trời xa đêm hoa đăng rực rỡ

Gió về đâu lửa cháy ngõ hồn phiêu quạnh

Rụng vỡ dòng sông lặng lẽ trăng tan cổ tháp điêu tàn

Hội ngộ bạn xưa trường cũ tóc trắng màu lau

 

Bạc trắng mái đầu thời gian tan chảy

Nhìn quanh mình thấy đời đã rong rêu

 

Ôn lại chuyện xưa thuở trốn tìm đuổi bắt

Bóng cuộc đời trôi giữa giấc mơ hoang

Đếm lại bạn kẻ còn người mất tim chợt nhói đau

 

Vi vu rừng thông chiều Biển Hồ vẫy gọi

 

Nghe gió reo âm vang dội vào hồn

Chiều Biển Hồ Pleiku ru giấc mơ xưa

 

Phố núi mờ sương rơi trên đôi mắt

Mênh mang mênh mang sóng nước Biển Hồ

Chư Đăng Ya ngủ yên hàng triệu năm dòng Sesan lặng lẽ

 

Miền cát trắng mênh mông quê tôi ngập nắng

 

Bàn chân mẹ dẫm mặt trời cát bỏng

Nuôi giấc mơ tôi đi tới chân trời

 

Tiếng của đêm. Tiếng lòng của mẹ

Cánh cò lặn lội mờ sương

Nước suối nguồn mãi chảy nắng hạ đông về ru bờ cát trắng

 

Mỗi người là một thế giới riêng

 

Không ai có thể hiểu hết ai

Ngay cả lòng ta cũng chưa biết bến bờ

 

Đâu dễ gặp tri âm tri kỷ giữa dòng sông đời tan chảy

Sống bao dung vị tha vì cuộc đời hữu hạn

Nông sâu lòng người nào ai đo được

 

NGUYỄN ĐỨC BÁ  (QUẢNG NAM)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *