Thơ 1-2-3 Nguyễn Đức Bá: Một đời tìm về đêm hoang sương đẫm

Đêm tỏa sắc hương quỳnh// Nốt trầm lặng lẽ giấc mơ/ Một đời tìm về đêm hoang sương đẫm// Lánh xa bụi thời gian/ Về cõi mơ rơi trong miền nhớ/ Một thoáng vời xa run rẩy bung lụa mềm hương đêm vắng

Nhà thơ Nguyễn Đức Bá

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Huyết lệ đôi hàng* gương trung liệt nghìn năm tỏa sáng

 

Kiếm tuốt trần chém cả trời xanh

Hà Nội thành lửa cháy quyết chiến hy sinh

 

Trùng trùng đạn pháo gươm khua

Ai trung nghĩa. Ai theo hàng địch

Tấm lòng trung tuẫn tiết cùng thành lưu danh thiên cổ.

________________

(*) Hoàng Diệu

 

Sông Thiêng Hòn Kẽm Đá Dừng

 

Những ký tự Chăm Pa soi mình xuống dòng sông xanh biếc

Đá ngàn năm ôm vết dấu Thiên Y Ana

 

“Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng

Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi…”

Danh thắng quê hương chảy mãi trong hồn lời ru vọng khúc ca

 

Đêm tỏa sắc hương quỳnh

 

Nốt trầm lặng lẽ giấc mơ

Một đời tìm về đêm hoang sương đẫm

 

Lánh xa bụi thời gian

Về cõi mơ rơi trong miền nhớ

Một thoáng vời xa run rẩy bung lụa mềm hương đêm vắng

 

Ngàn năm trơ vơ tượng đá đỉnh non cao vời vợi

 

Tiếng sét ngang tai đất trời sụp đổ

Đợi chồng mòn mỏi mấy thu rơi

 

Cánh nhạn bặt tin tháng đợi năm chờ

Man Khê gió bụi. Tiêu Tương tiếc nuối nghìn trùng

Bế con hóa đá Hòn Vọng phu nhỏ lệ bên đời

 

Trắng đen hai màu lẫn lộn

 

Không loạn thị nhưng không phân biệt được trắng đen

Vàng thau lẫn lộn

 

Sự im lặng của người tốt đáng sợ hơn

Câm nín có phải là vũ khí tự bảo vệ mình

Bao giờ mặt trời rực sáng

 

NGUYỄN ĐỨC BÁ (QUẢNG NAM)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *