Thơ 1-2-3 Nguyễn Đức Bá: Vọng lại giấc mơ con tấm phên tre gió lùa trong ký ức

Những dòng sông mãi chảy về biển lớn của tình yêu// Cho dẫu cách xa ngàn dặm/ Mái nhà xưa vẫn đọng lại trong hồn// Chiếc lu con trăng tan cùng bóng mẹ/ Khói thuốc cay nồng bên phản gỗ bóng cha/ Vọng lại giấc mơ con tấm phên tre gió lùa trong ký ức.

Nhà thơ Nguyễn Đức Bá ở Quảng Nam

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Đỉnh cao danh vọng quyền uy như mây trôi khói tỏa

 

Dòng sông thời gian phủ lấp bụi đời rêu phong trầm mặc

Ai nhớ ai quên bia trăm năm phai phôi nắng gió

 

Chỉ áng văn thơ đầy ắp tình người lưu danh thiên cổ

Tạc khắc vào tim bia mộ vĩnh hằng

Vô thường một cõi nhân gian còn lại tiếng thơm gương vằng vặc.

 

Thơ say*tình sầu ôm vũ trụ

 

Ngọn gió bên trời rụng xuống đồi hoang

Đá lở cát bồi bụi nghìn năm lặng lẽ

 

Say tình

Say cả nhân gian

Nấm mộ gió sầu hồn thơ vang vọng kiếp người

——

* Nhà thơ Vũ Hoàng Chương

 

Cài sai khuy áo hột nút đầu

 

Những hạt nút kế tiếp sẽ mãi lệch nhau

Đoàn tàu sẽ gây tai nạn

 

Phi cơ chệt khỏi đường băng

Đạo đức con người xuống cấp

Hậu quả này là lỗi của ai?

Đâu biết người bắt ốc lội trong đêm trăng mờ rụng

 

Khói thơm bốc lên từ tô ốc trên bàn nhậu

Rượu bia và tiếng zô zô át cả không gian

 

Đêm. Ánh đèn pin le lói phủ trên bờ kênh rạch

Người đàn bà nhặt từng con ốc trên cánh bèo trôi dạt

Những phận đời lầm lũi mưu sinh.

 

Những dòng sông mãi chảy về biển lớn của tình yêu

 

Cho dẫu cách xa ngàn dặm

Mái nhà xưa vẫn đọng lại trong hồn

 

Chiếc lu con trăng tan cùng bóng mẹ

Khói thuốc cay nồng bên phản gỗ bóng cha

Vọng lại giấc mơ con tấm phên tre gió lùa trong ký ức.

 

Những giai điệu ru lòng tan chảy giữa mùa thu

 

Nỗi nhớ mùa đông *rung trái tim thổn thức

Hà Nội đêm trăng rụng vỡ hạt sương mềm

 

Im lặng mong manh sợi gió đông về

Chiếc lá rơi khắc khoải những mùa thương

Dòng sông trôi nhỏ lệ bên đời

———

* Nhạc sĩ Phú Quang

 

NGUYỄN ĐỨC BÁ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *