Thơ 1-2-3 Nguyễn Thế Thanh: Con vẽ bức tranh có ba mẹ và con

Con thường hỏi “sao cha mẹ hay cãi nhau”// Thế con có buồn không?/ Người cha lặng người ánh mắt thất thần// Con vẽ bức tranh có ba mẹ và con/ Hai người đứng nắm tay/ Miệng toe toét hồn nhiên “giấc mơ của con!”

Nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Thanh

 

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.

Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Nắm ngọn roi quất lên thân thể

 

Bàn tay rách toạc đẫm máu

Đã từng ấm áp hạnh phúc bao nhiêu

 

Đứa bé kêu mẹ trong vô vọng

Gục lên ngực cha ngủ một giấc mê man

Đôi mắt cha nhìn về phía ngôi nhà hàng cây trút lá.

 

Bình hoa vẫn rất đẹp kể từ ngày lấy nhau

 

Gia đình ngồi bên mâm cơm im lặng

Tiếng đũa bát lách cách va chạm

 

Đứa con đôi mắt lấm lét nhìn xung quanh

Một cái giật mình ngây dại

Con mèo nhảy vỡ bình hoa.

Tranh của họa sĩ Trần Đình Diệu

Cha hỏi con, con thương cha hay mẹ

 

Nụ cười khẽ nói con thương mẹ

Thế còn cha?

 

Ngoan hiền cười nhẹ, con không biết???

Gối đầu tay cha ngủ ngon

Mẹ nằm quay lưng vào tường, đêm lạnh thêm.

 

Con thường hỏi “sao cha mẹ hay cãi nhau”

 

Thế con có buồn không?

Người cha lặng người ánh mắt thất thần

 

Con vẽ bức tranh có ba mẹ và con

Hai người đứng nắm tay

Miệng toe toét hồn nhiên “giấc mơ của con!”

 

Cô bé đang say sưa xem bộ phim bắt cóc

 

Người cha nằm chiếc ghế sofa mơ màng ngủ

Người mẹ đang chăm chú vào chiếc điện thoại trong phòng

 

Ánh mắt đượm buồn

Khuôn mặt như tan vào đêm đen

Bé nói bâng quơ: “Bố mẹ xem con là con tin không?”

 

NGUYỄN THẾ THANH

(QUẢNG LONG – QUẢNG XƯƠNG – THANH HOÁ)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *