Trăng âm thầm đi tìm nắng trong mây/ con mắt sáng soi quên mình thao thức// Mở ra những cánh cửa nhiệm mầu/ trải thảm phục sinh ru đời gió lo âu/ cập bến yên bình lung linh ngày nắng trẻ

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nắng ban mai trải đủ đầy hương tết
Muôn hoa nở nụ cười áo mới
lộc biếc trổ ngày xanh
Phố chợ nhuộm vui, hàng hóa chuyện trò mua sắm
lòng đất xuyến xao nằm nghe thì thào lá dong xanh gói bánh
câu đối mặt trời xuân chín đỏ tinh tươm
Cánh én tung trời bay trên mùa đại dịch
Lũ Covid hung hăng như ăn sống đất trời
từng phút từng giây loài người í ơi khốn khổ
Mùa đau chưa qua nhưng vườn đời muôn hoa rộ nở
thắp sáng tình yêu che chữa vết thương
dải đất chữ S dương nỏ thần giết “giặc” đón mùa xuân
Xuân có nghe những nỗi đời cơ cực
Chạy đôn đáo lo từng miếng ăn giữa cơn đại dịch
thiếu trước hụt sau lều xuân úa sắc màu
Đêm giao thừa còn đắn đo đếm nhặt cọng rau
tiếng pháo hoa chỉ là màu xa xỉ
dịch hút máu nguồn xuân, trơ trọi tiếng tim đau
Mẹ ơi
Mẹ ơi con muốn về nhà
thắp nhang con lạy ông bà tổ tiên
Đường xa, sóng dịch triền miên
đêm nằm nghe đất trở thiêng trong lòng
nắng xuân mắc hạn đêm đông…
Và con sóng tình yêu
Nỗi nhớ ai trồng vun đầy sông nước
sắc sóng lao xao gọt giũa buồng tim
Những giai điệu thân quen. Những cánh đồng mới lạ
nghe đâu đây tiếng đất trời giao bôi vút lên từ cỏ lá
cuốn chặt tơ vương quyến luyến phía đôi bờ
Thuyền trăng chở nắng kịp ngày
Trăng âm thầm đi tìm nắng trong mây
con mắt sáng soi quên mình thao thức
Mở ra những cánh cửa nhiệm mầu
trải thảm phục sinh ru đời gió lo âu
cập bến yên bình lung linh ngày nắng trẻ
Muốn gửi cho em…!
Một câu thơ vụng về chưa ngay hàng thẳng lối
đêm trinh nguyên, mối tình đầu thuở nao còn nóng hổi
Trăng nước trời xứ Huế sáng tình em
nguồn máu Bắc cuộn nhớ trái tim Nam
muốn gửi cho em thẳm sâu lời biển tình mà anh chưa nói…!
Tan vào hư vô
Lắng nghe những tiếng cười
trong mùa trẩy hội thuở người xa xưa
Dáng rồng bay,
dáng tiên sa
như là hồn vóc mẹ cha nước mình…!
NGUYỄN TRỌNG LĨNH (NGHỆ AN)