Thơ 1-2-3 Như Hoa: Chiều dần buông hay em, hoàng hôn

VHSG- “Tháng ba và lại những ước mơ/ Đắm hồn vào thêm lần nữa, mải miết/ Lập lờ, lạc lõng, góc phố hắt lên ngọn đèn”. Những câu thơ vừa mơ hồ vừa day dứt của Như Hoa trong chùm thơ 1-2-3 đầu tiên “Thoảng như gió và mong manh như khói” chừng nhẹ nhàng mà trắc ẩn trĩu lòng “Chiều dần buông hay em, hoàng hôn/ Chợt ngoảnh lại có gì mênh mang thế/ Thoảng như gió và tan như khói, đau đáu hương bay…”

Tác giả Như Hoa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Tháng ba và lại những ước mơ

 

Đắm hồn vào thêm lần nữa, mải miết

Lập lờ, lạc lõng, góc phố hắt lên ngọn đèn

 

Chạnh lòng tiếng rao, đôi gánh oằn vai, tiếng chó sủa, tiếng còi

Chuyện của đêm, chuyện không hồi kết

Lững thững lê gót, nhìn tháng ba rơi đầy cõi tối, xa xăm…

 

Thoảng như gió và mong manh như khói

 

Sóng đời vô hình khép lại, hắt hiu

Những ngón tay ngón chân mỉm cười và tinh thần phù vân

 

Chiều dần buông hay em, hoàng hôn

Chợt ngoảnh lại có gì mênh mang thế

Thoảng như gió và tan như khói, đau đáu hương bay…

Lẩn khuất vầng trăng sáng Nguyên tiêu

 

Liêu xiêu dáng gầy

Vượt trận đường trượt dốc mãi, thanh xuân

 

Ánh trăng khuất vào mây, lặng lẽ…

Chân trần khập khiễng, đi xa

Nguyên tiêu, trăng soi bóng hoàng hôn, lịm…

 

Mỗi ngày trong từng thời gian ấy

 

Giữa Sài Gòn chợt nắng chợt mưa

Mang thân cổ thụ níu mãi ngu ngơ

 

Tìm hoài ngây thơ!?

Giọt ngâu rơi nhầm ký ức, vòng trắc ẩn thời gian

Xoáy, trượt…

 

An Giang tiếng gọi từ lòng đất

 

Nghe từ thuở còn thơ, mẹ ru, tung tăng, cỏ dại…

Ruộng đồng xanh xa tít, cánh cò lả…

 

Dòng Cửu Long hiền hoà nhẹ trôi, lục bình…

Nơi thành thị, cấu xước, tha hương

An Giang, cố hương và… nơi đây, tôi!

 

NHƯ HOA

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *