Xem ti vi, đọc sách gàn dở khóc người đẩu đâu/ Con cái ốm đau trào tuôn nhức mắt, hoài hoài lo lắng// Giọt châu mài gối trắng đêm khi tổ chẳng còn hơi ấm/ Rồi một ngày nỗi đau hóa đá/ Nước mắt lặn vào trong.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tiếng trống choai khẽ cất, trời giật mình hé mắt xem
Nắng khẽ ngậm giọt sương vạn kim cương tỏa ngời lấp lánh
Núi bồng bềnh khẽ ngóng mây lửng lơ thương nhớ lưng trời
Giọt mồ hôi khẽ rơi đất cựa mình màu mỡ lộc sinh sôi
Nàng ngu ngơ say miền hoang hoải khẽ chạm chốn phôi pha
Ai vần vũ cõi ta bà có đắng lòng gột lương tâm khe khẽ?
Bóng chiều loang nhanh cứ nhớ nhớ quên quên thường nhật
Tập quên những điều đáng quên, cuộc sống dễ thở
Tập khắc cốt ghi xương ân nghĩa cuộc đời
Cuộc sống khó lường như vừa mưa vừa nắng
Sức khỏe thất thường ốm đau khó đoán
Điều đáng nhớ khó nhớ, điều đáng quên cứ hằn kĩ trong đầu.
Có người thật mau nước mắt
Xem ti vi, đọc sách gàn dở khóc người đẩu đâu
Con cái ốm đau trào tuôn nhức mắt, hoài hoài lo lắng
Giọt châu mài gối trắng đêm khi tổ chẳng còn hơi ấm
Rồi một ngày nỗi đau hóa đá
Nước mắt lặn vào trong.
Nắng lùng sục nước sợ trốn biệt xót lòng rễ khô
Mây giành giật gió tranh cướp sông xoáy ngàn sập
Con lớn chẳng khôn bố mẹ bơ phờ ốm o
Ai cuối mắt đầu mày đày ai chết ngợp
Ai mê mải đuổi đeo biến ai thành vọng phu
Có ai đo lường được cuộc sống?
Trăng thánh thót, thánh thót
Tràn lá cây ngọn cỏ mờ mờ tỏ tỏ, mênh mang
Tràn đẫm mắt môi nàng, óng ánh suối tóc dài ngọt mát
Giọt giọt lòng bào xát tiếc nuối, chua chát
Giọt trăng cứ thánh thót
Thánh thót.
PHẠM THỊ HỒNG THU