Em về giữa lòng quê mà nhớ nhà da diết nhớ// Chân tiếp đất nghe đau vết gai tre giẫm buổi xưa nào/ Xắn quần hái đọt rau thương vệt bùn non ngày bão cũ// Ngọn bấc se se luống cày trưa vẫn đồng mênh mông ấy/ Lất phất mưa phùn ngày đông mây xám mây/ Đêm ngắm trăng quê mà quay quắt hẹn ngày về.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Trở về nhà
Sáu tháng giam mình, ám ảnh
Tiếng còi cấp cứu, biểu đồ hình tăng tiến, ranh giới
Sài Gòn dần ổn, quê nhà dần ổn
Chứng nhận xanh, bình thường mới
Lặng lẽ con về!
Em về giữa lòng quê mà nhớ nhà da diết nhớ
Chân tiếp đất nghe đau vết gai tre giẫm buổi xưa nào
Xắn quần hái đọt rau thương vệt bùn non ngày bão cũ
Ngọn bấc se se luống cày trưa vẫn đồng mênh mông ấy
Lất phất mưa phùn ngày đông mây xám mây
Đêm ngắm trăng quê mà quay quắt hẹn ngày về.
Lành lạnh trăng băng rằm đông đâu thể ngời ngợi sáng
Len lén xuyên mây thả mình trên giàn thiên lí cũ
Một cánh hoa mềm uống vội vã ánh trăng suông
Chưa kịp cạn say vị ngôn tình mật ngữ
Mây gạt phăng li chất ngất ái ân nồng
Lại một mùa trăng lạnh mênh mang
Xuân ngập ngừng trong sợi nắng non mùa đông quê mẹ
Tết đã nô nức về đậu chen trên nhành mai trước ngõ
Tự nguyện hiến xuân lá hết xanh một đời của lá
Đứng giữa mênh mông lặng nghe lời thầm thì yêu thương từ gió
Đất trời dậy hương xôn xao mùa Xuân bên thềm rồi đó
Bước chân cứ phải dại khờ với trách nhiệm mà thương.
Mầm xuân thẹn thùng nách lá
Người xa chộn rộn trở về
Sum họp những ngày Tết quê
Sao em bùi ngùi hành lí
Xứ người ngàn dặm ra đi
Hồn quê nén chặt môi cười!
PHAN PHƯƠNG LOAN