Giữa lưng chừng đèo tôi chợt tỉnh cơn say// Khi ánh ngày khép lại, con sông đuổi ngọn gió lên trời/ Rạo rực kèn môi, em bắt chồng chưa để tôi ở lại// Em đầy đặn như rượu đá ủ lâu ngày ngấm hết vào tôi / Nói dối thì tin nhưng nói thật lại nghi ngờ day dứt/ Nếu người đừng im lặng, tôi đã bồng bềnh cỏ dại an yên.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Chia tay người đã kịp nói gì đâu
Biển lại gọi tôi về với sóng, Raglai ơi!
Bồng bềnh cơn say lưng chừng mây khói
Rượu sâm đá cong cần, váy xinh – ô che ngả nghiêng bóng núi
Đêm muộn tiễn nhau, hoa xuyến chi ngập ngừng hoang dại mong manh
Ngẩn ngơ cái nhớ, em không bắt chồng – tôi cũng sẽ tìm lên.
Giữa lưng chừng đèo tôi chợt tỉnh cơn say
Khi ánh ngày khép lại, con sông đuổi ngọn gió lên trời
Rạo rực kèn môi, em bắt chồng chưa để tôi ở lại
Em đầy đặn như rượu đá ủ lâu ngày ngấm hết vào tôi
Nói dối thì tin nhưng nói thật lại nghi ngờ day dứt
Nếu người đừng im lặng, tôi đã bồng bềnh cỏ dại an yên.

Có bao giờ em nghĩ giống tôi không
Đầy đặn bờ môi, e ấp nụ cười, trong veo ánh mắt
Cái thương bắt tôi thức hết mùa mía tím, sầu riêng
Lưng chừng dốc, lưng chừng mây, tôi đợi em lưng chừng khói bếp
Anh ánh ngọn lửa nhà rông, ngực con gái thơm hương lúa mới
Cơn say bắt tôi không được quên nhưng em chưa quen cái nhớ.
Mai tôi về nhớ lắm, Raglai ơi!
Bất chợt con suối thả dòng mơ màng qua ngực núi
Bất chợt nếp khói lam nép vào nách lá trong sương
Âm vực trầm bung binh, tiếng chiêng núm dài như nỗi đợi
Tiếng chiêng núm gọi ngọn lửa cháy lên cho trai gái yêu nhau
Nhớ em gấp gáp chạy qua con dốc tìm vầng trăng mười sáu.
Ly cà phê phố núi đắng đót ngày chia xa
Chiều rừng muộn, theo em nhặt tiếng chim rơi đầy con suối
Gối lên vai núi, ngút ngát cánh đồng mây trắng chiêm bao
Làn khói sớm nhẹ tênh, những nẻo thung xanh bình yên khác lạ
Đêm đại ngàn hoang lạnh, bếp lửa thiêng chỉ đủ ấm tay người
Hẹn Khánh Sơn mùa Sầu Riêng năm tới, tôi sẽ về tìm em.
TẠ HÙNG VIỆT