Đêm Giáng sinh – lẻ loi tôi trông đợi người về// Nặng trĩu ngày đông, từng đàn gió lốc tơi bời mặt sóng/ Một cánh buồm cô độc buông trôi lạnh lẽo sông chiều// Không quên được những dại khờ khao khát nẻo thanh xuân/ Tôi gói lại những yêu thương trong niềm tin của lời hứa cũ/ Nhẹ tênh bóng trăng đầu ngõ, có một người lặng lẽ chờ mong.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Gặp lại cánh đồng hoa cải trắng trong sương
Chưa kịp hân hoan những cái tên nơi nghi lễ định danh
Đã hư ảo khóc cười trong mộng mị cuộc cờ khuôn mẫu
Biển tím tái hoàng hôn, trùng trùng sóng một chân trời gió bấc
Lời hẹn nhẹ như trái chín, người đã quên không hái mang về
Gửi điều ước cho cầu vồng bảy sắc, tôi ngậm ngùi cơn mê.
Những vô thường trong nghi lễ dưới trăng
Còn những bí ẩn nào dưới những dải sông băng
Các thánh đã đi đâu khi tất cả chỉ là huyền tích
Những trò diễn giữa chật hẹp cuộc đời đã từng lấp lánh
Những mánh khoé dối lừa của kẻ đi săn từng được tung hô
Khi người đi xa mãi, con suối mơ trắng xoá vắt ngang trời.

Đêm Giáng sinh – lẻ loi tôi trông đợi người về
Nặng trĩu ngày đông, từng đàn gió lốc tơi bời mặt sóng
Một cánh buồm cô độc buông trôi lạnh lẽo sông chiều
Không quên được những dại khờ khao khát nẻo thanh xuân
Tôi gói lại những yêu thương trong niềm tin của lời hứa cũ
Nhẹ tênh bóng trăng đầu ngõ, có một người lặng lẽ chờ mong.
Họ đã lên thiên đàng hay trong lòng đất lạnh
Đã từng dâng sự sống người cho những lễ nghi hiến tế
Nhưng quyền lực vuông không thể ngăn trái đất quay tròn
Cõi người, cái lẽ đương nhiên sẽ chẳng có tình yêu nào chết
Trong những thanh âm thét gào dị biệt – núi thâm trầm lặng thinh
Tôi nghe từ phía sóng những oan khiên nơi thuỷ vực vô thường.
Em không về – tôi đi tìm sự cứu rỗi mùa đông
Những ước mơ, lời hứa, niềm tin, buồn đau sẽ cũ
Chỉ có những dại khờ lúc nào cũng mới, người ơi!
Niềm vui trăng non chưa kịp tròn đã hao gầy và biến mất
Hạnh phúc chưa ấm tay đã lạnh lẽo xa như nắng cuối chiều
Ma mị thanh cao, tôi nguỵ biện những thắng thua thế cuộc.
TẠ HÙNG VIỆT (KHÁNH HÒA)