Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Lớ ngớ cuộc sinh tồn trắng sẽ tàn phai trong cạm bẫy người

Trong cơn mưa sao băng tôi tin lời cay đắng// Mong nhầm lẫn dại khôn để được chạm ước mơ lần nữa/ Bầu trời không đủ rộng cho tất cả lòng tham con người// Rưng rức mùa trái chín những cánh chim lại chấp chới bay về/ Bầy ngói nâu mê đắm những hạt mẩy tròn trong mắt lưới giăng/ Lớ ngớ cuộc sinh tồn trắng sẽ tàn phai trong cạm bẫy người

Nhà thơ Tạ Hùng Việt ở Khánh Hòa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Xin giữ lại những chiều lạc giọng gọi nhau

 

Nắng lụa, gió thưa vẫn lớp lớp trôi xuống mùa xanh thẳm

Gắt gỏng con tàu cũ, những ngày xưa ngờ ngệch xô về

 

Chán chê lời hứa, chán chê đợi chờ – khóc một bình minh mưa

Chán chê đe doạ, chán chê lo âu – đau hết miền giông bão

Rằng người không gian dối, tôi tin đêm cuộc rượu chưa tàn.

 

Dạ khúc phiêu du khấp khểnh cơn người

 

Tít tắp nỗi xa, lơ ngơ những lần nhỡ tàu lầm lũi

Quay quắt góc đêm, lang thang những bước buồn trông đợi

 

Sau sáng tối những quảng cáo xô chen nhăn nhúm mặt người

Sau sấp ngửa thấp cao, quăng quật góc đời, chông chênh chật hẹp

Tôi quay về gối đầu lên cỏ – an yên nhẫn đắng xanh tươi.

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Trong cơn mưa sao băng tôi tin lời cay đắng

 

Mong nhầm lẫn dại khôn để được chạm ước mơ lần nữa

Bầu trời không đủ rộng cho tất cả lòng tham con người

 

Rưng rức mùa trái chín những cánh chim lại chấp chới bay về

Bầy ngói nâu mê đắm những hạt mẩy tròn trong mắt lưới giăng

Lớ ngớ cuộc sinh tồn trắng sẽ tàn phai trong cạm bẫy người

 

Mơ mị một cuộc người trong chiều qua eo gió

 

Lối quen – em không đến nữa, hẹn hò rớt xuống thềm xuân

Ngập ngừng tiếng chim trên rẫy, một tôi và một chông chênh

 

Những con đường lên núi gập ghềnh khúc khuỷu cong vênh

Thảo nguyên mênh mông – lời hứa gió bay mịt mù vó ngựa

Phút ngả lưng trên cỏ, nỗi nhớ nào đau đến tận trăng sao.

 

Trong nguyên sơ thiện lương lấp lánh con người

 

Vấp ánh mắt lạnh tanh, ngã dúi dụi trong vô tâm suối

Đại ngàn chằng chịt vết thương, xin người đừng diễn nữa

 

Con sông cần mẫn giữ nết quê trong xói lở đời mình

Cỏ dại đau đáu giữ nết quê trong xanh tươi đắng đót

Em giữ nết quê tâm phúc trong đắp bồi phồn thực phù sa.

 

TẠ HÙNG VIỆT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *