Những chiếc lá tình cờ rơi trong giấc chiêm bao// Ngước cao xanh, khe khẽ chạm một ngày thu sương khói/ Từ chiếc lồng tù ngục chợt ngập ngừng thảng thốt tiếng chim// Tựa vào núi nghe đứt gãy ngổn ngang những tầng trầm tích/ Nghe oan khiên dích dắc đớn đau trong những mạch ngầm/ Mặt đất xô chen rung lắc – cuộc thế lại bắt đầu bão giông.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tôi mắc nợ người cơn mê hoa phượng
Giã biệt một mùa hạ thương buồn lạ lùng vô cớ
Những tiếng ve cuối cùng rơi trên lá lưa thưa
Trên những vòm xanh cánh hoa muộn vẫn hồng trong nắng
Em đã theo những cánh chim khát vọng đi rồi
Nguyện cầu nơi em đến phía chân trời bình yên.
Lời kẻ say trong đêm thanh cao ma mị
Dẫu biết sẽ cát bụi xác thân, sẽ lam lũ kiếp người
Sẽ thật giả, buồn vui, có thể sẽ những gì sẽ nữa
Bồng bềnh trăng non chung chiêng trên con dốc vắng
Lúng liếng mắt môi – sương mỏng rượu cay chếnh choáng
Tôi liêu xiêu đưa người về vấp nghiêng ngả cơn mê.

Xin đừng chạm vào mùa lá rụng người ơi,
Mơ ước như sương long lanh cuối nắng
Tan theo tiếng Sơn Ca khắc khoải đợi chờ
Đã thôi ngóng trông xa biệt những hẹn hò
Đau điếng đêm – người lặng lẽ tìm về nơi rất cũ
Khóc thoả thê những lầm lụi cuộc đời.
Những chiếc lá tình cờ rơi trong giấc chiêm bao
Ngước cao xanh, khe khẽ chạm một ngày thu sương khói
Từ chiếc lồng tù ngục chợt ngập ngừng thảng thốt tiếng chim
Tựa vào núi nghe đứt gãy ngổn ngang những tầng trầm tích
Nghe oan khiên dích dắc đớn đau trong những mạch ngầm
Mặt đất xô chen rung lắc – cuộc thế lại bắt đầu bão giông.
Mảnh trăng rơi cuối thác vỡ tan tành chiều sương
Sau những hân hoan, cánh bay nào không quay trở lại
Sau cuộc săn, người có nghe tiếng kêu ai oán phía rừng
Có những khoảnh khắc bình yên trong nỗi sợ khôn cùng
Giữa mênh mông riêng chung, ngơ ngác những sinh tồn cạm bẫy
Nỗi đau của loài này rất vô tình là hạnh phúc loài kia.
TẠ HÙNG VIỆT