Thanh thoát tiếng chim thiện lành níu gọi bình minh// Những học thuyết bi hài trong thế cuộc giáo điều ma mị/ Sau miên man nếp ngủ nghìn năm núi đột nhiên thức giấc// Tầng tầng mịt mù khói xám trong cơn chuyển dạ tật nguyền/ Chênh chao mặt đất lắc rung, loang lổ nhân gian nghiệt ngã/ Đã đến nơi cuối sóng, nguyện cầu người đừng bạc nữa người ơi.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Một cánh bay cô đơn nghiêng biển vào chiều
Những cung đường từng mịt mờ khúc khuỷu nỗi đau khan
Lư khư hạnh phúc mong manh đôi khi đẫm đầy nước mắt
Sau thịnh suy chiếm hữu là tận cùng nỗi thống khổ nhân gian
Giông bão, bình yên – ngột ngạt tuần hoàn giữa đất trời chật hẹp
Tiếng chuông chùa bất chợt có nhẹ hơn cát bụi kiếp người.
Sau đắng đót cuối cùng còn lại cỏ tươi xanh
Những con đò vắng khách gối sóng dập dênh đợi chờ
Níu giữ một miền thanh khiết, bóng người trôi dạt bơ vơ
Thăm thẳm đêm những vệt sáng sao băng mê mị chân trời
Lối tắt vườn sau vẫn mong những dấu chân vô tâm trên cát
Bến cũ – người không về nữa, tôi gai góc một lần được đau.

Thanh thoát tiếng chim thiện lành níu gọi bình minh
Những học thuyết bi hài trong thế cuộc giáo điều ma mị
Sau miên man nếp ngủ nghìn năm núi đột nhiên thức giấc
Tầng tầng mịt mù khói xám trong cơn chuyển dạ tật nguyền
Chênh chao mặt đất lắc rung, loang lổ nhân gian nghiệt ngã
Đã đến nơi cuối sóng, nguyện cầu người đừng bạc nữa người ơi.
Hương tóc làn môi vẫn còn thơm đâu đó
Lời hẹn trong cơn say theo gió cao nguyên bay mất
Chưa kịp mơ giấc núi, bầy ong mỏi cánh đã đi rồi
Người có dối đâu, chỉ tại cái tình yêu lạ lùng kỳ dị
Cái bụng thì ưng nhưng cái chân không chịu về với biển
Con mắt cứ ngóng trông mây gió, bao giờ cho tôi quên.
Người còn nhặt nắng chiều trên cánh đồng mây
Mùa hạ cuối cùng, người thần thánh khóc ngày thần thánh
Tôi như đá đen những nghìn năm cam chịu dưới lòng hồ
Lại náo nức những ước mơ dẫu thiên đường chưa từng ai biết
Lại lựa chọn nhưng không thể tất cả mọi con đường trên đất
Tôi không bay lên được, nếu quay về – người có đợi tôi không.
TẠ HÙNG VIỆT