Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Những lời hứa khói mây nhói lòng trong cái rét nàng Bân

Đã đắng hết một đời loài cỏ dại xanh tươi// Không giữ được ngày xuân ở lại, người đã đi thật rồi/ Một cánh bay nhẹ tênh vô tâm trôi qua miền khổ hạnh// Chưa hết cơn đau lặng thầm xưa bồng bềnh trên lối hẹn/ Một người khác lại bất ngờ hứa với tôi những lời hứa cũ/ Những lời hứa khói mây nhói lòng trong cái rét nàng Bân.

Nhà thơ Tạ Hùng Việt 

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.  Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.  Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.  Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.  Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.  Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Lời mùa xuân từ những cánh sóng đầu tiên trên biển

 

Dẫu không là cơn lạnh cuối cùng trong mưa bụi mong manh

Nhưng tôi biết người sẽ không bao giờ quay về được nữa

 

Trong vần vũ tuần hoàn, bí ẩn ngũ hành hưng thịnh suy vong

Vạn vật ngay ngắn phận mình trong quy luật tương sinh tương khắc

Kẻ buôn thần bán thánh sẽ khôn cùng những kiếp nạn vô minh.

 

Tình cờ mùa xuân gặp người cũ qua nơi hẹn cũ

 

Những giả dạng khôn ngoan, ngu ngơ khiên cưỡng giáo điều

Lại khệnh khạng cong vênh những dở khóc dở cười mù mịt

 

Sương long lanh mùa con gái, trôi lững lờ mặt suối hoa chăng

Giấu lung linh mơ ước phố, người mong manh lặng lẽ quay về

Một khát khao tội nghiệp, lại gieo trồng đắm đuối những cơn mê.

Tranh của họa sĩ Bùi Quang Lâm

Sương mịt mờ lối cũ lạ lùng những dấu chân qua

 

Gặp lại vầng trăng buốt giá, suýt xoa nứt nẻ môi người

Lạnh lẽo nụ cười ánh mắt, vu vơ muốn khóc mùa đông

 

Gối thao thức cuộc người lên những cơn đêm đoạ đầy gian dối

Tàn nhẫn những suy diễn câm, liêu xiêu những mảnh đời gai góc

Trước bàng hoàng ánh sáng, một cánh bay đã gãy phía chân trời.

 

Những vui buồn trong ngày môi đắng mắt cay

 

Khi mất cắp tin yêu tôi đã đau tận cùng gan ruột

Xin người cứ lặng im, đừng có thêm điều gì nữa nhé

 

Ngày sương mù tràn phố, tôi nhận ra kẻ trộm đời mình

Lếch thếch nỗi người sáng tối, sân si phận mọn khóc cười

Khi ánh sáng gãy đôi, tinh hoa ngả nghiêng lởm khởm.

 

Đã đắng hết một đời loài cỏ dại xanh tươi

 

Không giữ được ngày xuân ở lại, người đã đi thật rồi

Một cánh bay nhẹ tênh vô tâm trôi qua miền khổ hạnh

 

Chưa hết cơn đau lặng thầm xưa bồng bềnh trên lối hẹn

Một người khác lại bất ngờ hứa với tôi những lời hứa cũ

Những lời hứa khói mây nhói lòng trong cái rét nàng Bân.

 

TẠ HÙNG VIỆT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *