Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Tất cả mọi niềm vui đều cũ, chỉ nỗi buồn là mới nguyên

Lấp lánh vầng trăng trôi dạt dưới chân cầu// Rơi bóng xuống dòng sông mê mải đục – trong con nước/ Tròng trành những gương mặt người trong hạnh ngộ cơn say// Những cung bậc thảo nguyên, vô thức sự sinh tồn tàn khốc/ Thế gian những tầng cao thấp, phũ phàng sự chiếm hữu vô tâm/ Tất cả mọi niềm vui đều cũ, chỉ nỗi buồn là mới nguyên.

Nhà thơ Tạ Hùng Việt ở Khánh Hòa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Lá trút tơi bời trong mỏng mảnh sương buông

 

Trong lâu đài cổ tích rong rêu, mọi giấc mơ đều cũ

Lời nguyện bay đi, những oan khiên rơi lại phía con người

 

Đã xa lắm một bến sông, bỗng dưng người quay về hò hẹn

Nghe hoang lạnh những triệu năm, núi thâm trầm thinh lặng

Vấp tiếng chuông chiều muộn, tôi ngã vào lầm lỗi hoàng hôn.

 

Nhặt lại khúc ca buồn sau những cuộc u mê

 

Anh giữ lại ngày dắt em đi qua những mùa sim chín

Khúc hồn nhiên tắm suối, mảnh hoàng hôn tím chiều

 

Tiếng đàn môi đã theo chân ngựa hoang đi thật xa rồi

Rong ruổi con nước trôi chạm vỡ những ngôi sao cuối thác

Em đã về xa lắm, anh dại khờ đau điếng một chiêm bao.

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Lấp lánh vầng trăng trôi dạt dưới chân cầu

 

Rơi bóng xuống dòng sông mê mải đục – trong con nước

Tròng trành những gương mặt người trong hạnh ngộ cơn say

 

Những cung bậc thảo nguyên, vô thức sự sinh tồn tàn khốc

Thế gian những tầng cao thấp, phũ phàng sự chiếm hữu vô tâm

Tất cả mọi niềm vui đều cũ, chỉ nỗi buồn là mới nguyên.

 

Lặng lẽ một thiên đường giông bão

 

U ẩn phía chân trời sóng lặng gió ngưng

Cái lặng ngưng trong ngột ngạt lo âu sợ hãi

 

Cơn bão xa lại hiển hiện những bình minh xám

Người đàn bà lam lũ lại chắp tay trước biển nguyện cầu

Dẫu nghiệt ngã, trai tráng làng vẫn khát vọng trùng dương.

 

Trên những con đường phẳng lặng đầy hoa

 

Không phải cuộc chia ly nào cũng đầy nước mắt

Sau tận cùng cay đắng, ta nhận ra vóc dáng con người

 

Ngạo nghễ thanh cao, lưng chừng ngoa ngôn thế cuộc

Ngây ngất cơn say, tính cách người cũng từng trong – đục

Em đi – tôi quay về chốn cũ mơ một góc đời bình yên.

 

TẠ HÙNG VIỆT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *