Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Trở lại một ngày mộng mị, tôi nghe rừng trút lá vào thu

Lổ đổ bóng mình trong ký ức lặng thinh// Có những lúc ta say – ai cũng nói rằng ta tỉnh táo/ Nhưng khi ta tỉnh táo mọi người lại bảo ta say// Đã thưa thớt dấu chân nơi con đường phía căn nhà cũ/ Đã nghiệt ngã đắng ngọt thấp cao trong số phận con người/ Trở lại một ngày mộng mị, tôi nghe rừng trút lá vào thu.

Nhà thơ Tạ Hùng Việt

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Lá rụng nghiêng mùa xao xác lối thu phai

 

Đã chạm nỗi chia xa, xin người đừng đi tiếp nữa

Những dấu chân vô tâm sẽ đau đớn lá vàng

 

Mảnh trăng đỉnh trời vỡ tan tành trên dòng trôi cuối thác

Những ngọn gió từ bên kia núi ngập ngừng từng nhịp buông rơi

Biết người không quay trở lại – tôi về bến đợi, người ơi!

 

Thảng thốt lá rơi buồn như những ngày xưa

 

Chết lịm tôi cái thuở tóc mây má hồng môi mọng

Hương chanh nghiêng đêm còn thơm đến tận bây giờ

 

Khi con đường mộng mơ đã in dấu chân người khác

Giọt nước mắt như hạt nắng đầu tiên rơi nhẹ xuống vườn

Góc xưa thật nhiều lá rụng – tôi biết là người đã quên.

Những cánh sóng trôi về phía cuối mùa thu

 

Người đã lặng thinh trước vô tâm một bình minh xám

Khi dai dẳng những cơn mưa rừng không chịu rời đi

 

Đã qua những ma mị ngây thơ cơn mê vo tròn góc tối

Thác lũ như cơn gió, vội vã một chân trời an yên

Quay lại tìm em – những xác lá phũ phàng rơi đầy lối cũ.

 

Lặng lẽ khói mây – tít tắp một con đường hư ảo

 

Hoa cỏ mấy độ mất – còn, vô thường phận người trong – đục

Khi những cơn mưa rừng trôi lại, biển chênh chao lấm lem

 

Có hai kẻ đi qua nhau trong lơ đãng một ngày lá rụng

Ám ảnh sự xa lánh và những ánh nhìn xét nét vô tâm

Nơi tận cùng cô độc buồn thương – Tôi đau. Người đã khóc.

 

Lổ đổ bóng mình trong ký ức lặng thinh

 

Có những lúc ta say – ai cũng nói rằng ta tỉnh táo

Nhưng khi ta tỉnh táo mọi người lại bảo ta say

 

Đã thưa thớt dấu chân nơi con đường phía căn nhà cũ

Đã nghiệt ngã đắng ngọt thấp cao trong số phận con người

Trở lại một ngày mộng mị, tôi nghe rừng trút lá vào thu.

 

TẠ HÙNG VIỆT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *