Lời nguyện cuối cùng cho một mùa đông giá// Thật giả người – sẽ hiện hữu cái ngày không ai mong đợi/ Trước ngạo nghễ gian trá, trung thần từng cởi áo tu thân// Đáy trời – lem luốc mặt cao nhân, sáng tối âm dương giả dạng/ Đắng cay thêm chút nữa để còn nghe tiếng chuông lạnh mỗi chiều/ Đau đớn lời nói thật, trên mặt đất buồn xin khóc thiện lương.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Hãy nhìn vào mắt bão và tin lời đắng cay
Mưa từ biển, cuốn sách mơ ước của em đã trôi đi
Lũ từ phía núi, bài văn của em không có cây rừng
Cánh đồng làng trắng nước, ngôi trường chết đuối bên sông
Lại đắp đổi buồn thương những tháng năm sinh tồn nghiệt ngã
Cha lại ra khơi và mẹ lại chắp tay trước biển nguyện cầu.
Phía sau những mảnh ngày loang lổ mùa đông
Khi đớn đau hãy nhìn vào đêm và những mùa hoa nở
Những ngôi sao sẽ dắt ta qua những cay độc cuộc người
Từng ngất ngưởng giáo điều trên cánh đồng lương thiện
Trong nghi ngờ dị biệt, con người từng không dám tin nhau
Mơ ước của loài không cánh – được bay qua vô tận bầu trời.
Theo dấu tích người trong những hang đá cổ
Bỏ lại thói quen hú hét, còng cúi, trật tự, vâng lời
Con người có đớn đau trong lần đầu tiên đứng thẳng
Đi qua những nghiệt ngã triệu năm trong mơ hồ thần thánh
Đi qua những sợ hãi, quyền uy, lòng tham và trừng phạt
Con người sẽ tiếp tục khóc cười trong cuộc tồn vong.
Bí mật địa cầu còn nguyên trên lưng loài kiến
Để lại lâu đài Amazon nghìn năm giữa đại ngàn kỳ vĩ
Rành rọt giấc mơ trên đá – con người đã bỏ đi đâu
Một ngày nao, người từ những triệu năm bỗng quay về bất chợt
Mọi cánh cửa mở tung, những học thuyết thánh thần nghiêng ngả
Chỉ còn lại Victor Hugo theo “Những người khốn khổ” lang thang.
Lời nguyện cuối cùng cho một mùa đông giá
Thật giả người – sẽ hiện hữu cái ngày không ai mong đợi
Trước ngạo nghễ gian trá, trung thần từng cởi áo tu thân
Đáy trời – lem luốc mặt cao nhân, sáng tối âm dương giả dạng
Đắng cay thêm chút nữa để còn nghe tiếng chuông lạnh mỗi chiều
Đau đớn lời nói thật, trên mặt đất buồn xin khóc thiện lương.
TẠ HÙNG VIỆT