Khẽ chạm mùa xuân trong ngập ngừng giá lạnh// Mê mải vầng trăng mùa đông lạ lùng một bầu trời thấp/ Đắm đuối cơn mơ vai núi nhẹ nhàng mây bạc gió ngưng// Mọi con đường đều cong và cầu vồng không chỉ là bảy sắc/ Những nắng mưa, chát mặn còn nguyên trên gương mặt mùa màng/ Trong đêm trừ tịch, mẹ chắp đôi tay gầy khấn nguyện bình yên.
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Khẽ chạm mùa xuân trong ngập ngừng giá lạnh
Mê mải vầng trăng mùa đông lạ lùng một bầu trời thấp
Đắm đuối cơn mơ vai núi nhẹ nhàng mây bạc gió ngưng
Mọi con đường đều cong và cầu vồng không chỉ là bảy sắc
Những nắng mưa, chát mặn còn nguyên trên gương mặt mùa màng
Trong đêm trừ tịch, mẹ chắp đôi tay gầy khấn nguyện bình yên.
Những vô thường trong lễ nghi cứu rỗi
Họ đã nắm tay nhau mải mê về phía giáo đường
Sau mùa Noel đó, tôi đi thật xa tránh lễ hội người
Không thể quên những Festival đã khép lại cuối trời
Tôi đã nguyện cầu và gửi giấc mơ đến miền sao sáng
Âm thầm trong đêm thánh, tôi đi tìm một giáng sinh xưa.
Có những lỗi lầm cứ chạm đến là đau
Cái ngày sương mù mờ mịt, vô tình ta vấp chân nhau
Người không quay trở lại, tôi lư khư lời hẹn cuối trời
Những loài cả tin – đôi khi – sẽ phải khóc hai lần mụ mị
Cơn rét hại chưa qua, một cánh đồng lại băng sương trắng muối
Cam chịu một miền giá buốt, mong manh tôi đợi một phép màu.
Phía mênh mông dưới những tầng mây xám
Người đã mang gương mặt sông hiền hoà trong trẻo đi đâu
Người đã mang gương mặt rừng hương hoa thơm ngát đi đâu
Cơn lũ dữ băng băng qua gương mặt đại ngàn đầy thương tích
Những vạt nắng rách tả tơi trên gương mặt khát khô con suối
Sau những năm dài trông đợi, người bỏ quên nhan sắc nơi nào.
Bảng lảng khói sương phiên chợ cuối cùng
Sau những gương mặt hoa là lớp lớp mồ hôi chát mặn
Mang mùa xuân qua phố lại mong manh nuối tiếc ra về
Những đoá cúc không ai mua đã bị vứt xuống đường tàn nhẫn
Trong đêm ba mươi tết một dáng buồn bỏ lại những trông mong
Gửi mơ ước mùa sau, áo vá nón mê đẫm đầy nước mắt.
TẠ HÙNG VIỆT