Cánh đồng chiều ngập gió mùa đông// Sẽ một ngày dưới chân người chỉ còn loài cỏ dại/ Khi những tầng bậc trên mặt đất này bị lỗi cong vênh// Cát bụi đường xa khôn dại đời người như không như có/ Tôi trở về lăn lê với cỏ, nhẹ tênh ngửa mặt ngắm trời/ Vầng trăng gầy như chiếc lá lại tuần hoàn sáng tối đầy vơi.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Có những nỗi buồn trong ngày nắng nhạt gió ngưng
Con thác mùa này nhẹ như sợi mây ngang qua chiều muộn
Hoa Tam Giác Mạch trong sương bắt đầu rưng rưng hồng tím
Lâu lắm rồi mới lại nghe tiếng thú hoang lạ lùng trên núi
Tôi lặng lẽ đi theo con suối, lạnh tanh những cạm bẫy người
Ám ảnh tiếng kêu thảng thốt và ánh nhìn bé dại cầu xin.
Những cách điệu khuyết hao mộng mị cuối trời
Sau những xô chen – nụ cười nửa môi, ánh nhìn nửa mắt
Qua những tầng chiếm hữu, vời vợi buồn một nỗi đau câm
Những cơn mưa buông rơi trên đá, trôi theo mạch thác mịt mờ
Trong thuỷ vực sinh tồn nghiệt ngã, lỗi lầm mặn chát cuộc mơ
Người gửi gì cho hoa trắng để cà phê đắng hết sông chiều.
Huyền bí những nỗi niềm không được định danh
Người về trong đêm thánh, ngập ngừng cơn mưa sao băng
Sự thật của những phản quang lung linh một miền hư ảo
Sau những cuộc phiêu du, cánh bay nào sẽ quay trở lại
Sáng tối mong manh mặt đất, vui buồn đen trắng nhân gian
Không giữ được khung trời mơ ước, tôi lặng thầm rã đông tôi.
Cánh đồng chiều ngập gió mùa đông
Sẽ một ngày dưới chân người chỉ còn loài cỏ dại
Khi những tầng bậc trên mặt đất này bị lỗi cong vênh
Cát bụi đường xa khôn dại đời người như không như có
Tôi trở về lăn lê với cỏ, nhẹ tênh ngửa mặt ngắm trời
Vầng trăng gầy như chiếc lá lại tuần hoàn sáng tối đầy vơi.
Theo dấu chân người qua thung lũng Tình Yêu(1)
Đi hết một con đường mà vẫn còn ngơ ngác dại khôn
Phố đông lối nào cũng hẹp, hoa mimoza vàng ánh trên đầu
Những sinh linh sẽ mù màu trong ngờ nghệch cả tin mê hoặc
Sau cái đêm lễ hội tình nhân, người bỗng biệt tăm biệt tích
Tôi đã tìm khắp chốn và gặp lời buồn từ sâu thẳm Damb’ri(2).
_________
(1) (2) Thung lũng Tình yêu, Thác Đamb’ri – Đà Lạt.
TẠ HÙNG VIỆT (KHÁNH HÒA)
- “Mặt tích cực của hoang mang”: Văn học trong bối cảnh toàn cầu
- Có một thi sĩ giang hồ Lưu Trọng Lư
- Chùm thơ Võ Hoàng Phương: Cứ gì 1 tháng 4, 365 ngày được bao nhiêu là thật?
- Nghệ sĩ Trần Lương yêu cầu Trung Quốc ‘cắt’ đường lưỡi bò ngay tại Nam Kinh
- Nhà văn trinh thám Phạm Cao Củng: Nổi danh cùng “Tiểu thuyết ba xu”